
Chapter 2
His lips were not soft, and his chin bore the rough trace of stubble. Only God and David knew the truth, that kissing Logan was an arduous act, a deliberate collision of one mouth against another, of Pall Mall smoke curling into cigar haze, of beer dissolving into liquor. Sharp fangs pierced through skin, and from the wound, pomegranate red welled up and spilled. He was intoxicated. But Logan was not a woman. Then Logan pulled away, abrupt, hey, clear - headed now?
David remained intoxicated. Because he needed Logan to be a woman, and he needed him not to be one: both, all at once. And Logan was still Logan. Kissing him did not taste like kissing a woman. He would say so, truthfully. But this was what he would not say - that, somehow, kissing him felt like kissing a woman. Except his mouth was a man’s, but his tongue - wet, soft - had once rested beneath two fingers before David placed his own tongue there in its stead. And kissing him was different because, of course, he was not a woman. Kissing him. Kissing Logan. David wanted to kiss him more than he had ever wanted to kiss a woman.
Môi anh không mềm và cằm anh thì lún phún râu. Chỉ có Chúa và David mới tỏ tường: hôn anh là một cử động nhọc nhằn của việc ép môi này vào môi kia của khói Pall Mall cuốn lấy xì gà và của bia trộn vào rượu. Nanh sắc đâm xuyên lớp da để rồi từ ấy tuôn ra một màu thạch lựu. Gã ngây ngất. Logan không phải đàn bà. Rồi anh toẹt ra đấy nào, giờ thì tỉnh chưa?
David, hẵng còn ngây ngất. Bởi gã cần anh là đàn bà và cũng không muốn anh là đàn bà, cả hai cùng một lúc. Logan là Logan. Hôn anh không có vị như đàn bà. Gã nói, thành thật. Nhưng đây là điều gã không nói, hóa ra hôn anh có cảm giác như hôn đàn bà. Trừ việc khuôn miệng anh là của một gã đàn ông, thì cái lưỡi anh mềm, ướt, đã nằm dưới hai đầu ngón tay trước khi gã đặt lưỡi mình vào thế chỗ. Và hôn anh cũng khác, vì, hẳn nhiên, anh không phải đàn bà. Hôn anh. Gã muốn hôn anh hơn cả hôn một người đàn bà.