
Từ gốc cây, một nhành non đâm chồi
Cô sinh ra không có bố.
Mẹ cô là một gái điếm.
Người đàn bà đã trải qua trái đắng của cuộc sống, ngu ngốc và cố chấp mang trái tim của một kẻ si tình, luôn trông ngóng người tình một đêm mà bà phải lòng trong một đêm bão sẽ xuất hiện dưới ánh hào quang của một bụi hoa tú cầu ướt đẫm mưa.
Cây hoa tím mọc lẻ loi ở trước hiên nhà, được người phụ nữ hết lòng chăm sóc, thơ mộng như một trang cổ tích.
Cô về nhà, những đám mây xám xịt đuổi sau lưng.
Ngôi nhà không chút ánh sáng, người phụ nữ khốn khổ ngày một héo hon, cuối cùng đã chọn kết liễu đời mình bằng loài hoa bà yêu thích.
Lá của chúng, vốn chứa độc tố, nhét đầy miệng người đàn bà, dập nát.
Hoa của chúng thì không.
Gió đập vào cửa sổ ồn ào.
Cô tìm thấy một chiếc xẻng lớn rỉ sét sau cửa bếp, đào bụi hoa lên và trồng ở nơi khác.
Cô bảy tuổi, đào từng khối đất nặng nề. Một cái lỗ dần hình thành, rồi lại bị lấp lại.
Tháng bảy luôn nhiều mưa. Nặng và ầm ĩ. Đất mềm ra, chân cô lún xuống.
Cô đập chiếc bay để nén đất rồi ngước lên. Hạt mưa đầu tiên rơi xuống cánh hoa, kéo theo những giọt khác, lạnh ngắt trên da cô.
Bên cạnh cô, chiếc xẻng lớn vấy bẩn đầy những vệt đỏ thẫm, rỉ sét.
Cô trầm ngâm.
Cô ném chiếc bay, nhìn nó đập mạnh xuống đất, bùn bắn tung tóe lên mũi giày.
Xung quanh chỉ còn tiếng mưa.
Người đàn bà đó sinh ra cô, nhưng vốn trong trái tim chỉ có bóng hình người đó, từ năm cô ba tuổi thì bà ta đã từ bỏ việc nuôi dưỡng cô.
Lần cuối tôi gọi 'mẹ' là khi nào?
Cô nghiêng đầu, nhìn vào cảnh tượng trước mặt, nước mưa chảy dọc từ tóc xuống cằm.
Đó là màu tím của hoa, nhưng cô lại chỉ thấy màu đỏ tươi nở rộ trên nền tuyết trắng.
"Ai."
Cô chớp mắt, nước nhỏ giọt.
Lần cuối ai đó gọi tên cô là khi nào?
"Bạn đã chuyển nó đi à?"
Cô nhìn cậu bé. Một con thỏ mùa đông. Mưa từ lúc nào đã không chạm đến cô, mọi âm thanh bên ngoài chiếc ô đều tắt lịm.
Cô gật đầu. Nước mưa bắn vào vai áo trắng tinh của cậu bé.
"Tại sao?"
Cậu bé nói nhẹ nhàng, tư thế chưa một lần thay đổi, mắt đỏ như máu. Ấm áp.
Cô nghe thấy âm thanh mình đáp lại.
"Nó cần thiết."
Tiếng ồn quay trở lại.
''Đi thôi. Vì nó cần thiết.''
''Ừm.''
Họ rời đi. Mái tóc đen nhánh của cô vắt qua vai, ướt đẫm nước mưa.
Cô nhìn lại.
Cây hoa cẩm tú cầu đơn độc giữa khuôn viên hoang vắng.
Cô quay mặt, bước đi bình thản.
Người đàn bà không còn nhớ mình có một đứa con gái, cô gái nhỏ cũng chưa từng có hình bóng 'mẹ' trong lòng.
Ăn miếng trả miếng.
Sau cùng, mọi vết tích đều cuốn trôi theo dòng nước đục ngầu và bị rễ cây hấp thụ.
''[...], bạn từng kể rằng người ta đã phát hiện ra thi thể được chôn dưới vườn hoa cẩm tú cầu đúng không?''
''Đúng vậy.''
''Chúng vẫn sống à?''
''Có lẽ.''
''Chúng có trở nên đẹp hơn không?''
''Cái gì?''
''Hoa.''
''Tôi không biết.''
''Vậy sao?''
''Bạn sẽ muốn kiểm chứng chứ?''
''Không cần.''
Cô nhắm mắt, gối đầu lên đùi chú thỏ.
''Nó không cần thiết.''
''Ngủ đi.''
''Ừm.''