
xuyên về quá khứ ??????????
những giọt nước mắt rơi dài trên khuôn mặt lấm lem đất của cô, quầng thâm dưới mắt cô mệt mỏi, cắn răng kìm lại tiếng nấc khi cô cất tiếng gọi anh... đằng xa cô là cảnh tượng cây thần chakra với những cái kén chứa hàng ngàn đồng shinobi minh của cô, trên bầu trời là những khối hình cầu phong ấn những con thú có đuôi, bên cạnh cô là sensei của cô và đằng xa là cậu bạn thân nhất của mình, naruto đang tỏa ánh sáng vàng rực đôi mắt naruto đang đau đớn.....
-"sasuke-kun..." cô cắn môi cố gắng không nấc lên thành tiếng...." nếu anh còn một chút gì đó đối với chúng em, nếu trong trái tim anh còn một chút dành cho chúng em thì anh hãy quay lại đi, chúng ta sẽ kết thúc chiến tranh, chúng ta sẽ cùng nhau trở về konoha, chúng ta sẽ cùng nhau trở về nhà...."... sasuke thẳng lưng, dừng bước.... anh quay mặt lại nhếch mép nhìn sakura đang đứng đó, con mắt không cân xứng đầy oán trách nhìn cô..... sakura nhìn vào mắt anh, khuôn mặt cô nhăn nhó...."trở về nhà??" sasuke lên tiếng...." tôi đã mất nhà từ lâu rồi, sakura... chính konoha đã phá hủy mọi thứ của tôi, gia đình tôi, anh trai yêu quý của tôi, và gia tộc của tôi.. tất cả đều bị konoha tước đoạt khỏi tôi..." sasuke quát ầm lên giận dữ
-" thật không công bằng khi chúng ta đã cùng nhau chiến đấu, chúng ta đã đánh bại được uchiha madara, chúng ta cũng đã cùng nhau phong ấn được nữ thần.. chúng ta có thể làm lại từ đầu... rồi anh sẽ lại hạnh phúc, và em hứa sẽ trả lại anh tất cả.. chỉ cần, chỉ cần xin anh hãy dừng chuyện này lại..." sakura nhìn vào mắt anh van xin anh..
-" công bằng? công bằng khi chính anh trai tôi phải tự tay giết chết gia đình mình, tự tay tiêu diệt gia tộc, và tự tay hủy hoại con người anh ấy... và công bằng khi lẽ ra tôi sẽ có một gia đình có cha mẹ, gia tộc ở bên.. chứ không phải bị chính konoha phá hoại.... và đã nhiều lần tôi đã nói với các người rằng, các người không thể đưa tôi trở về khi tôi không muốn.., các người thật thật phiền phức.." sasuke nhếch miệng cười, nụ cười oán giận và giận giữ nhưng đầy đau đớn trong đó... " VÀ CÔ THẬT PHIỀN PHỨC"..... ánh mắt anh bùng lên, con mắt Rinnegan ánh lên cái nhìn dữ dội, một luồng xoáy mở ra sau lưng sakura, sakura bị lực hút ngã về sau trong tiếng hét sợ hãi.... kakashi cất bước chạy theo cô, với tay cố gắng kéo cô trở lại... nhưng tất cả chỉ là cái nắm hư không của anh...." sakurra......." kakashi hét lên..................
..................................................
tất cả những thứ xung quanh cô xoay tròn, cô đang trôi nổi theo nó, bóng tối mịt mờ quanh cô, mọi giác quan của cô như tê liệt, không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy hay không thể chạm vào thứ gì.... chỉ còn lại đau đớn trong cô.......
....................................................
jiraiya đang trên đường du ngoạn, cuộc sống của một Sannin bên ngoài ngôi làng là thu thập những tin tức và cập nhập nó cho hokage.... khu rừng gió xào xác, đôi guốc gỗ của anh lạo xạo trên nền đất... anh ngâm nga bước theo con đường, chiếc áo kimono ngắn của anh tung bay trong gió..... dừng bước cảnh giác, anh đánh giá môi trường xung quanh.... một luồng chakra khổng lồ đang tiến tới, áp lực của nguồn chakra làm anh ngột ngạt, một vết nứt xoáy đenn trên nền trời, một vật thể đang rơi xuống với vận tốc đáng sợ giải phóng chakra mạnh hơn làm jiraiya phải khuỵu chân chống đỡ, vật thể lạ va chạm với mặt đất tạo ra một vụ nổ lớn làm bụi bay lên cao, đất đá văng ra xa, khéo léo lé tránh những tảng đá lạc, jiraya truyền chakra xuống chân giữ mình đứng vững trước sóng xung kích của vụ nổ, cây cối năm dặm quanh đó bật tung gốc rải rác xung quanh........ bụi dần lắng xuống, tay jiraiya phủi bụi, lẩm bẩm, anh nhảy lên cành cây chạy về phía vụ va chạm, không còn áp lực do chakra, không còn cái lỗ đen ngòm xoáy trên nền trời.... anh kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.... xung quanh vụ nổ chỉ còn bãi đất trống, cây nằm rải rác ngã vật, mặt đất bị xới tung lên, và một hố bom lớn ở trung tâm... nhảy xuống mặt đất anh tiến tới gần quan sát... từ trên mép hố bom nhìn xuống. trung tâm hố bom là vật thể rơi anh đã nhìn thấy trước đó, và đó là một cô gái, anh chắc chắn đó là một cô gái với mái tóc có vẻ màu hồng hoặc gần như màu đỏ, giống như của vợ học trò của anh kushina uzumaki... nhảy xuống bên cạnh cô gái, anh ngước mắt nhìn lên bầu trời tự hỏi. sau cú rơi tự do tốc độ cao như vậy liệu cô gái này có còn sống, cúi xuống nhìn đánh giá lại cô gái, anh giật mình khi thấy những nét đen dài chạy từ trán cô, lan ra toàn bộ cơ thể cô, những vết xước, những vết thương nghiêm trọng hay cánh tay cô đang ở hình dạng có thể là đã bị gãy, hay cái chân đang bị gập lại ở tư thế kì lạ, tất cả đang được điều trị, tất cả đều theo con dấu của cô mà sắp xếp lại... .. jiraiya chăm chú nhìn cơ thể của cô đang tự chưa lành cho mình mà không cần làm ấn tay, có thể đó là một con dấu phong ấn, tiếng rên rỉ làm jiraiya giật mình, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, quan sát cô gái đang từ từ tỉnh dậy, đôi mắt xanh mở ra mơ màng, miệng rỉ máu rên rỉ, và anh giật mình khi nghe tên của mình thoát ra khỏi môi cô...... " JIRAIYA- SAMA". và rồi đôi mắt cô đảo ngược im lặng...
.......................................
có tiếng chân trần trên nền nhà lót gỗ, có tiếng lạch cạch va chạm của cốc chén, có tiếng cửa shoji trượt mở ra và đóng lại, ... có tiếng chân của người tiến về phía cô, và cô cảm thấy có người đang cúi xuống nhìn mình, nhưng cô không thể cử động được mi mắt , không thể cử động được chân tay, đôi môi cô khô khốc muốn được làm ướt nó.. và rồi lại có tiếng bước chân ra xa..... là ai, là ai đang ở cạnh cô lúc này, có phải kakashi sensei của cô ở đó, hay có phải naruto đang trông chừng cô ngủ..... cơn mệt mỏi vẫn bám lấy cô, sakura lại lịm dần trước khi cô có thể mở mắt........
cô gái anh mang về vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, những vết đen chạy dài trên thân thể cô đã thu lại, có vẻ là một con dấu phong ấn chữa lành, có vẻ ngoài cạn kiệt chakra thì tất cả đều đã ổn, không còn vết thương hay vết sẹo nào.... con dấu vẫn đập và phát sáng trên trán cô, jiraiya tự hỏi tại sao cô gái nhỏ bé này lại có con dấu giống đồng đội của anh Tsunade đến vậy, một con dấu Byakugou khác chăng? nhìn đồng phục rách nát của cô và những vết thương trước đó, jiraiya băn khoăn khi lần đầu tiên trong cuộc đời shinobi của anh nhìn thấy haitec có khắc chữ " SHINOBI ĐỒNG MINH" với dải băng màu đỏ.... nhìn cô như thể vừa trong một trận chiến khốc liệt nhảy ra vậy, đã nhiều năm sau chiến tranh lần thứ hai, tuy hòa bình vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng jiraiya khẳng định thời gian gần đây không có cuộc chiến tranh nào xảy ra... trầm ngâm một lúc, anh bước đi về phía cửa.... sẽ phải đợi cô gái đó tỉnh dậy anh mới có câu trả lời......
........................
không biết đã qua bao lâu, sakura cựa mình đau đớn, cơ thể cô như vừa được nhấc trong máy xay thịt ra vậy, rên rỉ mở mắt, trần nhà có những thanh gỗ vắt qua, có ánh sáng tự nhiên chiếu vào và cô chắc chắn trời vẫn là ban ngày... quét mắt nhìn xung quanh, có vẻ cô đang nằm ở một căn nhà trọ nào đó, tấm nệm ấm và mềm, chiếc chăn có vẻ sạch sẽ phủ lên người cô... có bóng dáng đàn ông ngồi trong góc phòng, anh ta cũng đang nhìn cô.... chớp mắt để nhìn lại rõ hơn, sakura kinh hoàng không tin những gì mình đang nhìn thấy... sao có thể...??? người đàn ông kia đứng lên tiến về phía cô và nhìn xuống... anh ta có mái tóc bạc sau lưng, băng bảo vệ trán của anh ta có chứ "油“ và trời ơi cái điệu bộ khoanh tay trước ngực đó không thể nhầm lẫn.. sakura tròn mắt nhìn người đàn ông.... "JIRAIYA-SAMA" ?????.... Cổ họng cô khàn khàn khô khốc....
cô gái có vẻ đã tỉnh, anh đặt tách trà xuống bàn nhìn về phía nơi cô nằm, cô ta đang đánh giá xung quanh và rồi cô ta nhìn anh, ánh mắt đó như thể nhìn thấy ma vậy... anh đứng dậy tiến tới cô gái.. cô ta bàng hoàng và có vẻ sốc khi nhìn thấy anh ở gần như vậy và rồi cô ta gọi tên anh "JIRAIYA-SAMA"...
Anh quay lại bàn trà rót một ly nước mang tới cho cô, cô gái nhìn anh cảnh giác, giúp cô uống những ngụm nước nhỏ, cô liếm đôi môi khô khốc và uống cạn li nước anh đưa....
đặt cô nằm xuống, tay cầm tách trà đã cạn .." tôi có quen cô không, cô gái, và tại sao cô biết tên tôi, tôi chắc chưa từng gặp cô trước đây.." jiraiya lên tiếng hỏi cô.
- cô gái trước mặt anh nhắm mắt lại, răng cô cắn vào môi, cảm giác cái cắn đó dùng sức đến nỗi có chút máu rỉ ra ở đó,,, có vẻ không tin tưởng, cô gái lại cố giơ tay ra tự véo mình thật mạnh và rồi cô rít lên đau đơn " chết tiệt, chuyện quái gì xảy ra vậy..."
-"tôi cũng đang hỏi cô câu hỏi đó..."
sakura mở mắt quay sang nhìn anh.... "jiraiya-sama?"??????????????
-"đúng, tên tôi jiraiya....., có thể tôi đẹp trai và nổi tiếng.... nên ai cũng biết tên tôi..." jiraiya vuốt tóc , kiêu hãnh trả lời cô.
-" đồ biến thái...." cô khạc nhổ, trừng mắt nhìn anh
cái quái gì thế, cô ta gọi anh là 'ĐỒ BIẾN THÁI'... anh vừa cứu mạng cô ta, jiraiya thu lại vẻ mặt đó, khoanh tay nhìn cô và đặt câu hỏi,.. trước khi anh cất tiếng, cô gái đã giơ tay ra ngăn anh tiếp tục....
-" tôi biết anh là ai, jiraiya và tôi biết khá rõ anh.. và tôi đang nằm đây kiệt sức, trước khi trả lời câu hỏi của anh, tôi cần anh phải tin tưởng những gì tôi nói..." sakura nhìn thẳng vào anh...
-" cái gì???, tôi không biết cô là ai cả cô gái ạ ... và tôi tại sao lại phải tin vào lời nói của cô...." jiraiya trả lời cô..
-" tôi cần lấy lại sức khỏe trước, trước tiên cám ơn anh đưa tôi đến đây, và làm phiền anh có thể giúp tôi lấy một ít đồ ăn được không và tốt hơn hết là thêm bộ quần áo.... sau đó tôi sẽ cho anh biết tôi là ai..." sakura nói một tràng dài, cái uy lực trong giọng nói như ra lệnh với anh chứ không phải đang cầu cứu anh...
-" tốt, đợi đấy, cô gái dũng cảm... trên đời này chỉ có một người phụ nữ mới dám lên giọng với tôi như vậy.... cô thật may mắn khi xinh đẹp như vậy....." anh nheo mắt nhìn cô và bước lùi lại đi ra khỏi phòng..
.....................