
Không ai biết liệu Ngài Graves có đủ khả năng quản giáo sinh vật kia hay Ngài ấy đã quản giáo nó như thế nào nhưng ít ra người ta biết dạo này chẳng có gì khác bất thường xảy ra trong thành phố nữa.
Có thể Ngài ta đã yểm bùa gì đó để nhốt sinh vật đó trong nhà, một tầng hầm hay ngục tù gì đấy mà dân chúng MACUSA luôn đồn nhau rằng dễ có cả trăm thứ như thế luôn được ẩn đâu đó bên trong khuôn viên nhà Graves. Seraphina Picquery với tư cách là Chủ Tịch MACUSA mang trọng trách kiểm tra thường xuyên tình hình nhân vật từng một thân một mình phá tan hơn nửa thành phố được Ngài Trưởng Ban An Ninh bảo lãnh. Không phải bà muốn biết về thể trạng cậu bé kia mà là xem xét Graves đã làm cách nào cầm chân nổi cậu ta bên trong một khoảng thời gian dài đến thế. Đó cũng là cơ hội tốt để tìm hiểu về thứ được cả sở gọi là Mê Cung Ngục Tù được đồn đoán ẩn bên dưới dinh thự âm u của Ngài ta.
Cú điện đàm bất ngờ vào một ngày Chủ Nhật đẹp trời may mắn nhận được lời chấp nhận từ ngài Trưởng Ban, Seraphina độn thổ đến trước cổng, theo cùng là hai chị em nhà Goldstein. Dù không thích thành viên của đoàn tháp tùng ít ỏi này nhưng lời cảnh báo từ Graves đã quá rõ.
“Một mình hoặc cùng nhà Goldstein.”
Rõ ràng chẳng hay ho gì nếu vô tình phải đối mặt với sinh vật kia một mình nên bà chọn giải pháp thứ hai. Dù cho thật sự nếu được chọn lựa, bà sẽ chọn Newt Scamander – cậu chàng bạn trai người Anh của Porpentina, tính tình anh ta dễ ở cùng, anh trai anh ta lại là bạn thân với Graves, và anh ta giỏi thu phục những sinh vật dị thường. Nhưng anh ta hiện không ở New York nên Queenie Goldstein sẽ là lựa chọn hàng đầu, với khả năng thấu cảm thiên bẩm, ít ra cô sẽ cho bà biết khi nào không khí trong phòng bắt đầu nhuốm mùi nguy hiểm. Không phải bà không tin tưởng Ngài Trưởng Ban, chỉ là Ngài ta vừa hồi phục sau vụ Grindelwald, tinh thần Graves có thể chưa ổn định, nói gì thì, Ngài Trưởng Ban An Ninh đây cũng bị giới phù thủy xếp vào dạng cực kỳ nguy hiểm, đâu phải đơn giản khi Grindelwald giả dạng Graves ngần ấy thời gian mà không gây nên bất kì sự hồ nghi nào, chỉ bằng một lời giải thích cho tất cả, tính cách và năng lực của bọn họ là tương tự, tạ ơn trời, Graves không đứng cùng hàng ngũ hắc ám, chuyện Ngài ta sử dụng phép thuật vô thanh chẳng có gì mới mẻ, ai mà biết được, lỡ đâu bà vô tình chọc giận Ngài ta.
Nhưng có vẻ Picquery đã lo lắng thừa thãi khi một Percival Graves trông có vẻ chẳng có gì bực dọc hay giận dữ đang đứng đón cả ba ngay trước cổng với thường phục của một No-Maj thượng lưu, quần tây đen và tay áo sơ mi trắng được xắn lên quá khuỷu để lộ cẳng tay rắn chắc mà chẳng người nào trong sở từng nhìn thấy trước đây. Cả ba người phụ nữ chợt hiểu lí do vì sao Ngài Trưởng Ban tuy khó tính, cứng nhắc và không thiện cảm với bất kì ai lại luôn nằm trong danh sách top 3 những người đáng thèm khát nhất giới phù thủy ở Mỹ và đã bốn lần đoạt lấy ngôi vị quán quân mà ngài ta chẳng hề hay biết hay mong muốn trong một cuộc bình chọn kín hàng năm của MACUSA về nhân vật gợi cảm nhất trụ sở. Quả thật, nếu biết về sự tồn tại của cuộc bình chọn “dở hơi” ấy, dễ ngài ta đã ra tay trừ khử nó từ lâu.
Ngài ta trông thư giãn tuyệt đối vì được ở nhà, có lẽ vậy, nhưng vẫn không thích thú gì với chuyến viếng thăm đường đột, hiển nhiên. Đôi mắt đen lạnh lùng cảnh giác như mọi khi lướt qua ba người phụ nữ, cả ba chẳng dại gì mà tiến thêm bước nữa. Họ biết ngôi nhà này chắc chắn đã được gia cố hàng tá bùa chú bảo vệ.
“Sao Ngài không mời khách vào nhà, Perc…?......Chào…bà Chủ Tịch.”
Một gương mặt non trẻ xuất hiện lấp ló sau lưng Graves, phải mất một lúc Seraphina mới nhận ra cậu bé kia, mái tóc cậu giờ trông hoàn toàn khác biệt, tuy vẫn thoáng nét sợ sệt khi nhìn thấy bà nhưng cậu bé có vẻ hạnh phúc hơn so với khi họ gặp nhau lần cuối dưới ga tàu. Cậu bé đang mặc trang phục vừa vặn với cơ thể, nhìn thoáng đã thấy nó được đặt may đo riêng và dĩ nhiên là loại đắt đỏ nhất, trông khá khẩm hơn hẳn mớ quần áo lùng thùng trước đây. Graves đời nào chịu chấp nhận những thứ hạng hai. Những ai sống cùng Ngài ta ắt hẳn cũng sẽ nhận được sự đãi ngộ tương tự. Nhưng cậu bé này không phải người bình thường, cậu ta lẽ ra phải…
“Chào hai chị.”
Cậu bé cười ngại ngùng thập thò gương mặt trên vai Graves, cằm cậu tì trên vai ngài ta trông tự nhiên đến mức đáng báo động. Xưa nay mấy ai được chạm vào Graves, trừ bà Chủ Tịch, nhiều nhất cũng chỉ là cái bắt tay xã giao. Cậu ta khẽ níu áo Ngài Trưởng Ban, Ngài ta khẽ thở ra chiều cam chịu, rồi quay lưng đi vào trong, cậu bé nói gì đấy bên cạnh, Graves khẽ nghiêng đầu chăm chú lắng nghe rồi gật đầu. Cánh cửa cổng phía sau tự động đóng lại, cậu bé đã nhanh chóng biến mất vào nhà, cả bốn đi ngang qua trang viên trước nhà, Graves khẽ phẩy tay, mớ công cụ trong vườn tự động sắp xếp lại vào tủ. Có vẻ như cả ba người đã đến nhầm thời điểm Ngài ta đang bận việc. Ngạc nhiên là Ngài ta vẫn chưa xé xác cả bọn ra gửi bằng đường tàu đến thẳng Anh Quốc làm mồi cho đám thú cưng của Scamander. Giờ bà Chủ Tịch mới để ý thấy tay Ngài ta đang lấm lem ít bùn đất, có vẻ như mấy cái rãnh trong vườn chỉ vừa được xới lên sáng nay. Và vì lí do gì mà tên phù thủy truyền thống kia lại chịu động tay vào mấy việc tầm thường như thế này vẫn còn là một bí ẩn. Trưởng Ban Sở Thi Hành Luật và việc trồng hoa nghe là đủ thấy chẳng ăn nhập gì với nhau. Percival Graves thuộc kiểu người chẳng buồn động đến bất kì ngón tay vào bất cứ việc gì miễn là thứ đó có thể được thực hiện nhờ phép thuật. Chuyện này xem ra thật bất thường. Ngài ta dành cả ngày Chủ Nhật cho việc vườn tược với một Obscurus thay vì đọc mấy quyển sách thi hành luật “thú vị” hay đến Sở gieo rắc nỗi kinh hoàng là một điều khó lòng mà chấp nhận nổi đối với bà Chủ Tịch.
“Mời ngồi.”
Lời mời không đến từ Graves mà là cậu bé kia. Cậu đã đặt sẵn một bộ ấm trà cùng ít bánh quy trên bàn. Bà Chủ Tịch tao nhã ngồi xuống một ghế đơn, hai chị em Goldstein ngập ngừng không biết có nên làm theo vì theo lẽ thường, chẳng ai dám ngồi một khi Ngài Trưởng Ban vẫn còn đứng và Ngài ta hiện tại vẫn đang đứng với một tay tựa trên một tủ sách được chạm khắc tinh xảo gần đó, vẫn không có dấu hiệu sẽ đi rửa đôi tay nhem đất, có vẻ như Ngài đã dự định không đón tiếp bọn họ đủ lâu nên việc đó không còn cần thiết. Cậu bé cũng không ngồi, có thể vì lí do tương tự, cậu có xu hướng nhích dần về phía Ngài Graves.
“Ngồi đi, Goldstein!”
Giọng ngài ta trầm thấp đầy đe dọa như mọi khi. Hai chị em họ ngồi xuống một chiếc ghế ba người gần đó.
“Tôi có thể xin một tách cà phê không? Ông biết tôi không dùng trà mà Percival.”
Cậu bé run lên sau lưng người đàn ông. Graves chỉ một ngón tay về phía bà Chủ Tịch, một tách cà phê nóng hổi nhanh chóng hiện ra, Ngài ta phẫy tay về phía ấm trà, tất cả nhanh chóng nghi ngút khói trở lại. Graves xoay sang cậu bé, gương mặt vốn nghiêm nghị dịu hẳn đi.
“Ta đi rửa tay. Chỉ một phút thôi, được chứ? Sao em không đến ngồi chơi với Queenie, nhân tiện thay ta rót trà mời khách, huh?”
Cậu bé khẽ gật đầu, đi men theo mép tường, tránh Seraphina càng xa càng tốt, cậu ta có lẽ vẫn còn nhớ như in lần cuối bọn họ gặp nhau. Graves trở vào trong căn bếp. Một phút sau, như đã hứa, ngài ta trở ra với đôi tay hoàn toàn sạch sẽ và một cốc cacao nóng với ít kẹo dẻo nóng chảy đủ màu sắc trang trí bên trên được cầm cẩn thận trên tay. Ngài ta vòng qua chỗ cậu bé đang ngồi, chuyền cho cậu cái cốc – thứ mà ai cũng ngầm biết rằng đã được ếm bùa chống bỏng - rồi quay lại một cái ghế đơn khác phía ngược lại. Cậu bé nhấp nhổm không yên tại vị trí.
“Tina, sao chị với Credence không đổi chỗ nhỉ? Em tin là Credence cũng sẽ muốn tự tay rót trà cho cả Ngài Graves.”
Cậu bé và Tina Goldstein trông có vẻ vui sướng hết mức khi được đổi vị trí cho nhau. Gì chứ chẳng ai trong Trụ Sở muốn ngồi gần Graves đến mức đó, còn cậu bé Credence kia rõ là muốn đi theo Graves đến bất cứ đâu. Thật lạ lùng khi trên đời này thật sự tồn tại người muốn ở cạnh Ngài Trưởng Ban An Ninh hơn là bà Chủ Tịch. Chuyện dị thường thời nay thật chẳng thiếu. Nhưng ít ra Seraphina cuối cùng cũng khám phá ra sự thật, dinh thự nhà Graves chẳng hề có hầm ngục gì như lời đồn.
Hoặc chí ít thì cũng đúng theo nghĩa đen.
.
.
.
.
Dạo này cả Trụ Sở dần quay trở lại với những âm thanh xào xáo thường trực. Chuyện Ngài Trưởng Ban An Ninh cuồng việc xưa nay ai cũng biết, chỉ là việc Ngài ta quyết định đi làm và tan sở đúng giờ, hoàn toàn nghỉ ngày Chủ Nhật bắt đầu từ vài tháng trước, kiên trì thực hiện lịch trình mới những nửa năm không thay đổi đã làm dịu đi lời bàn tán ban đầu. Tuy nhiên dạo gần đây, khi cả Sở thường xuyên phải ở lại quá nửa đêm vì chuyện Grindelwald, người ta dần bắt gặp lại hình ảnh cuồng việc của Percival Graves. Cả Trụ Sở lại ồn ã vì chuyện mà họ tưởng chừng như quá hiển nhiên trước kia. Dù cho có là thứ gì đã từng cầm chân Ngài Graves trong khoảng nửa năm cũng đã không đủ khả năng cho công việc bất khả thi đó nữa. Thật tình chỉ nghĩ tới đó đủ khiến cho bất kì “phu nhân” Graves tương lai nào cũng phải ngán ngẩm. Lấy một đức Ngài danh giá, điển trai làm gì trong khi cả ngày chẳng nhìn thấy nổi Ngài ta. Ngay cả những nhân viên trong Trụ Sở còn hiếm khi thấy nổi Graves, thậm chí trong giờ nghỉ giữa trưa hay chiều tối, người ta chỉ biết dạo này có vẻ như Ngài ấy ăn uống có vẻ “bất thường”. Queenie luôn là người duy nhất được phép chuẩn bị khẩu phần, chuyện không có gì đáng nói nếu như đó không luôn là hai phần, với nhiều salad hoa quả. Không giống Ngài ta chút nào nếu xét trên những gì người ta biết trước đây. Lẽ nào Ngài ta lại bị mạo danh? Nhưng ai lại điên khùng đi chọn Percival Graves để tấn công cơ chứ? Dĩ nhiên trừ Grindelwald, nhưng rõ ràng hắn ta cũng đâu dại gì mà giả trang thành cùng một người hai lần, chưa kể Grindelwald vẫn còn ở trong ngục. Thế đây là ai?
Đó vẫn là Graves. Ấy là khi cả bọn nhiều chuyện tập trung trước văn phòng Ngài ta không lý do và bị phát hiện, kèm theo sau đó là mớ giấy tờ được phân phát thêm cho từng người với lời cảnh cáo
“Nếu mấy người rỗi việc đến thế thì ta rất vui lòng được giúp đỡ. Đúng 9h tối nay phải hoàn tất, không thì ngày mai ta sẽ cho tất cả thật sự được rỗi việc.”
Cánh nam giới trong Trụ Sở bắt đầu tò mò sang việc khác, với khẩu phần gấp đôi thường lệ như thế, làm cách nào mà Ngài ta tối ngày quẩn quanh trong văn phòng mà vẫn giữ được hình thể đáng ngưỡng mộ đến vậy. Chuyện thật ra chẳng có gì nếu một buổi sáng đẹp trời kia Ngài Trưởng Ban An Ninh vì lý do gì đó đã quyết định không khoác nhiều lớp áo cùng khăn choàng như thường lệ mà dạo quanh Trụ Sở giám sát chỉ bằng set thường phục của No-Maj dù cho trời thì đang rét cả lên. Cái khuỷu tay trắng ngần đẹp như mơ của Ngài ta đang chỉ vào một cái tủ với mớ hồ sơ đũa phép đầy tràn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, dân chúng như mọi khi phải nhanh chóng dọn cái thứ đó lại cho gọn gàng. Chẳng ai dám ngẩng mặt lên dù trong lòng rất muốn. Họ chỉ dám nhìn theo bóng lưng to lớn khi Ngài ta dửng dưng quay về văn phòng. Thế là vấn đề hình thể một lần nữa trở thành thứ chủ đề cấm kị với toàn thể nam giới trong Sở nhưng lại là chủ đề nóng cho những người khác. Có vẻ như quán quân của giải đấu năm nay đã lộ diện mà không cần đến buổi bình bầu nào chi cho rườm rà.
Dĩ nhiên điều đó hẳn phải đến tai bà Chủ Tịch. Mọi tin đồn trong cái Sở này đều phải qua tai bà. Ấy thế mà bà đã chẳng thể nhận ra Grindelwald trà trộn vào đây hàng tháng trời. Bà chẳng quan tâm chi đến cơ thể của Graves, vấn đề nằm ở hành động dị thường của Ngài ta, lẽ ra bà đã phải nhận ra Graves giả mạo sớm hơn qua vài chi tiết lạ lùng trong cách ứng xử của hắn ta. Percival Graves sẽ chẳng đời nào bỏ ngang việc của Ngài ta để họp hành, dù cho người triệu tập cuộc họp có là bà đi chăng nữa, một Graves thật sẽ chẳng đời nào để ai đó đứng gần Ngài ta, không phải ghét bỏ gì nhưng một Graves thật sẽ chẳng bao giờ nháy mắt tán tỉnh Porpentina. Đó là sự thật và bà đã nhẫn tâm phớt lờ nó.
Giờ thì không. Trang phục với Graves cũng giống như giáp phục, chuyện Ngài ta không mang áo khoác hay khăn choàng cổ đi thị sát như thế là bất thường. Không có lí do gì Ngài ta bỏ lại chúng trong văn phòng. Trừ khi…
“Percival!”
Ngài ta nhíu mày nhìn vào bà đầy vẻ dò xét. Cái nhíu mày đậm chất Graves. Đôi tay vẫn ung dung trong túi quần. Người này không phải giả mạo. Chẳng ai có thể giả mạo nổi phong thái đó. Vậy thì chỉ còn một lí do duy nhất cho việc này dẫu cho bà cũng không hài lòng gì lắm với sự thật hiển nhiên nhưng Ngài ta thật sự đã làm rất tốt.
“Credence đâu rồi?”
Ánh nhìn hướng vào bà vẫn không hề thay đổi. Nó kiên định đến mức khiến bà thoáng nghĩ nhận định thường nhạy bén của mình nay đang đi chệch hướng. Ngài ta vẫn im lặng. Nhưng mối thâm tình giữa họ hình thành đủ lâu để bà nhận ra rằng Ngài Trưởng Ban chỉ là đang suy nghĩ. Dẫu cho việc chính xác Ngài ta đang nghĩ gì thì vẫn còn là một ẩn số. Quả thực, nếu Ngài ta dễ đoán đến thế thì bà đã không ngầm công nhận Graves là cánh tay phải của mình mà trao cho Ngài nhiều quyền lực đến vậy.
“Dù tôi không biết ông đã làm cách nào. Nhưng nếu muốn, ông có thể mang người đến Trụ Sở một cách đường hoàng. Ông hiểu ý tôi chứ? Tôi biết thằng bé nên ở gần ông. Tôi đã thấy cách hai người ở cạnh nhau. Ông biết rằng tôi tin ông. Ông đã làm rất tốt nhiều tháng qua.”
Ngài ta khẽ hé cửa văn phòng, đủ để nhìn vào trong nhưng không quá lớn cho một lời mời. Picquery nhìn vào trong và trông thấy cậu bé kia đang cuộn tròn ngủ say sưa trên ghế sô pha với áo khoác ấm áp của Graves phủ kín người lên đến tận mũi và chiếc khăn choàng cổ đã được gấp cẩn thận thành chiếc gối. Cậu bé đang vùi mặt vào bên trong, khẽ ngọ nguậy ra chiều rất thoải mái, bên cạnh là ly cacao luôn trong trạng thái ấm nóng ưa thích của cậu nằm yên trên chiếc bàn con, không khí ấm cúng với ánh lửa lò sưởi sáng bập bùng. Cả văn phòng vốn lạnh tanh thường trực dường như được thay da đổi thịt hoàn toàn.
Graves nhẹ khép cửa lại.
“Credence không thể ngủ yên nếu không có tôi. Nhưng tôi không thể chỉ ở văn phòng. Nên tôi để chiếc áo lại. Em bảo mùi từ chiếc áo gần giống như của tôi, nó giúp em yên tâm hơn.”
“Tôi có thể thấy rằng cái khăn choàng cổ của ông ắt hẳn phải chung số phận.”
“Dạo này Trụ Sở nhiều việc, tôi không thể cứ về đúng giờ trong khi mọi người đều ở lại nên tôi quyết định mang em theo.”
“Tôi hiểu. Thằng bé tin ông. Và tôi cũng vậy. Chỉ là tôi tò mò?”
Ngài ta khẽ chạm bàn tay lên ngực trái. Chợt bà bật cười.
“Áo khoác của ông còn nguy hiểm hơn cả cái vali của cậu Scamander, Graves.”
.
.
.
.
Thật vậy, sau nhiều lần đến tư gia của Graves để kiểm tra, bà Chủ Tịch một lần nữa có thể khẳng định chẳng có cái hầm ngục mê cung gì bên trong để chế ngự quái vật như người đời vẫn luôn đồn đại.
Tuy nhiên bà lại cho rằng Credence sẽ có ý kiến khác về vấn đề này. Vì biết làm sao được, cái “ngục tù” tư mật của Graves vốn được xây dựng đặc thù dành riêng cho cậu ta thì hiển nhiên cậu phải được phép cho ý kiến chứ.
Và có vẻ như cậu bé ấy, theo như Picquery nhận định, sẽ chẳng đời nào muốn thoát khỏi trái tim Ngài ta.