AMORTENTIA

Harry Potter - J. K. Rowling
M/M
G
AMORTENTIA

“Chuyện này điên hết sức.”

 

Mái đầu đỏ của Ron lén lút đảo một vòng quanh lớp Độc Dược. Lớp này hiển nhiên lúc nào cũng đầy đủ và tập trung hơn hẳn những lớp khác nhưng hôm nay chỉ đơn giản là…….khác.

Hermione hôm nay cũng khác và mọi cô gái trong lớp cũng vậy. Mọi người đều trông tập trung hơn mức bình thường. Cái không khí quỷ dị này khiến Ron thấy nhộn nhạo trong bụng. Chuyện gì đó đang xảy ra mà nó không hề biết. Có vẻ như kể cả thằng bạn thân của nó cũng đang trong trạng thái tương tự. Không phải ở mảng nhộn nhạo trong bụng như Ron mà là tập trung một cách quái đản vào quyển sách Độc Dược nhàu nhĩ với con mắt gần như muốn dính vào trang giấy.

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Rõ ràng lão Snape còn chưa đến thì lí do gì tất cả mọi người lại phải, nó cho rằng “căng thẳng” không phải là tính từ phù hợp lúc này, giả vờ chăm chú như vậy. Dẫu cho nó biết rằng từ “giả vờ” cũng không đúng nốt. Làm thế quái nào mà những tiết thông thường của thầy Slughorn lại chẳng thể cuốn hút nổi bất kì ai mà nay khi thầy bỗng dưng đổ bệnh, sự thay thế được chỉ định của vị giáo sư Độc Dược tiền nhiệm mà ai cũng chán ghét đột nhiên trở nên cuốn hút đến như vậy?

Rõ ràng, “cuốn hút” và “Snape” không nên đặt cùng nhau trong một câu.

Ron chợt rùng mình.

Vì một nguyên nhân bí ẩn nào đó, đa phần mọi người trong lớp, đặc biệt là đám con gái, lại đang hứng thú một cách khủng khiếp vào quyển Độc Dược. Nó tính hỏi thằng bạn xem có biết gì không thì nhận ra thằng bạn thân nhất của nó không có vẻ gì sẽ trả lời vì còn mải bận dán mắt vào quyển sách, nó đành cầu cứu đến Seamus – thằng này cũng đang tập trung nhìn vào quyển sách với một chân mày nhướng cao đầy hứng thú nhưng có vẻ như nó chỉ hứng thú như cái hôm cả bọn học về Ông Kẹ mà thôi, không phải là một nỗi ám ảnh kinh dị như với thằng Harry hiện tại.

 

“Mày chắc chắn đã không thèm ngó qua quyển Độc Dược năm sáu một trang nào, phải không Ron? Ít nhất mày cũng nên nhìn qua phần Mục Lục chứ bồ tèo. Bài hôm nay là Tình Dược.”

“Và bà mình hay nói rằng thầy Snape ắt hẳn là một người đàn ông vô cùng đứng đắn và đáng mặt nam nhi vì đã không sử dụng khả năng thiên phú của thầy đi làm chuyện sai trái.”

“Sai trái? Gryffindor không có khái niệm đó, Neville. Nó được gọi là “trải nghiệm”.”

“Vậy thì bồ có dám “trải nghiệm” việc “được” thầy Snape chuốc Tình Dược không Seamus?”

Neville vặc lại, lần này cả ba đứa cùng rùng mình.

.

.

.

.

Thầy Snape – chẳng mang theo gì như mọi khi, xuất hiện một cách lặng lẽ khiến cả bọn giật thót. Mà cũng phải, ổng thì cần chi mang theo sách, Ron ngờ rằng liệu có thật sự tồn tại thứ gì trên đời mà ổng không biết hay không, đặc biệt nếu thứ ấy liên quan đến Độc Dược. Mặc dù nó thật sự ghét ổng thì cũng không thể phủ nhận một sự thật tàn bạo rằng bộ não của ổng thiệt phi thường. Đôi khi nó ước rằng mình sở hữu chút đỉnh điều đó để có thể xứng đáng hơn với Hermione. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, rằng cái đầu của Gryffindor, trừ Hermione, sinh ra để chú ý vào mấy thứ vận động tứ chi nhiều hơn là mấy thứ tĩnh như sách vở. Bằng chứng là sau màn hỏi đáp kinh khủng như mọi khi của thầy Snape, đúng ra chỉ kinh khủng với mỗi mình nó vì nó chẳng biết một tí xíu manh mối cho bất kì câu hỏi nào của ổng như thường lệ, cả lớp ai cũng giơ tay rào rào khiến chính ổng cũng phát bực nhưng ổng đã nhanh chóng chuyển đổi sự bực dọc đó sang cơ hội kiếm điểm hợp pháp cho bọn Slytherin.

 

“Các trò có vẻ khá…..tinh thông…...về lĩnh vực này.”

Giọng ổng ngâm nga trầm bổng từng từ như đang hát, ý chế nhạo rõ mồn một trong cái cách khoảng ngừng vô tận ngay chữ “tinh thông” hiện hữu trong câu nhận xét. Và càng rõ ràng hơn, ổng đang âm mưu gì đó. Ổng là Viện Trưởng Slytherin, nếu đến cả mấy đứa đần độn như thằng Goyle còn có thể âm mưu giấu giếm được mấy cái bánh ngọt vào phòng ngủ thì lí nào một kẻ thông minh như ổng lại không tính toán chuyện to tát hơn. Và nó chắc chắn rằng thứ đó sẽ không hay ho gì cho tụi Gryffindor. Chẳng gì dính tới thầy Snape lại mang đến tin tốt lành cho Gryffindor.

 

“Trang 1027 đến 1032, tất cả đều ở đó. Nộp thành phẩm vào cuối giờ. Vì đây là một loại dược kì công, tiết học hôm nay sẽ được tăng thêm 30 phút…”

 

Nhưng thay vì la ó, thiểu não như mọi khi, tất cả những gì Ron nhận thấy chỉ là những cái nhìn say mê của đám bạn đang chăm chú vào cái vạc, thiếu điều hận không thể bắt đầu ngay bây giờ và nhìn tụi nó có vẻ như mong muốn tiết Độc Dược hôm nay kéo dài tới nửa đêm. Nó nhăn nhó thở dài trong khi thằng Harry bên cạnh đã gần như chuẩn bị xong xuôi nguyên liệu cùng củi lửa cho cái vạc.

 

“Với những ai có thể điều chế ra thành phẩm đạt chất lượng mà không cần dùng đến sách, ta sẽ đề xuất Giáo Sư Slughorn cộng điểm vào bài thi cuối kỳ.”

Mắt Hermione sáng rỡ với thông tin vừa rồi nhưng Ron vẫn thấy cô ấy mở sách ra để trên bàn, điều đó chỉ càng chứng tỏ bài dược hôm nay sẽ khiến cho tụi nó thê thảm tới mức nào. Rõ ràng chẳng ai có thể dễ dàng kiếm được điểm từ thầy Snape, vậy nên ổng mới dám mạnh miệng đến vậy.

“Tuy nhiên, ta cũng không đến nỗi xấu tính đến mức giấu nhẹm thông tin với các trò. Rằng vì đây là một tác phẩm nghệ thuật thật sự nên sẽ có cái giá rất đắt kèm theo. Chỉ một lỗi nhỏ thôi sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường. Hậu quả sẽ khác nhau tùy theo lỗi mà các trò phạm phải. Nhưng thường sẽ là một giấc ngủ rất dài dành cho những đối tượng đứng gần vạc với khoảng cách hai bước chân khi nó phát nổ. Đó là lí do vì sao hôm nay các trò sẽ không làm việc nhóm. Ta đoan chắc rằng sẽ chẳng ai muốn ngủ lâu đến vậy trong khi sáng mai, nếu trí nhớ đáng thương của ta không nhầm, chính là trận Quidditch sinh tử.”

Cả bọn nhìn chằm chằm vào Neville và thầm thương tiếc cho chính Ron và Harry. Đám Slytherin cười gian xảo với thông tin vui vẻ vừa rồi. Chúa Cứu Thế rơi vào giấc ngủ dài nơi bệnh xá vì thành phẩm nổ vạc của thằng bạn thân, Slytherin đành ngậm ngùi phải tiến thẳng vào trận chung kết sau một trận đấu chán phèo chưa đến 30 giây. Quả là một tin tốt lành.

“Hy vọng Ngài Longbottom đây sẽ rủ lòng thương mà không khiến ta phải đi ngủ bất đắc dĩ. Không rảnh rỗi như Ngài đây, ta còn bận phải gạch hàng trăm con T to tướng vào mấy bài luận, thứ mà ta, dẫu là một Bậc Thầy Độc Dược, vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ khi phải thừa nhận rằng không thể điều chế ra thuốc chữa, cho kịp kì nghỉ sắp tới.”

Mặt Neville đỏ hồng, nó lí nhí gì đó mà Ron chỉ nghe ra tiếng được tiếng mất.

“Vậy nên, để tránh gây ảnh hưởng đến kì nghỉ của ta, ta đề nghị một vài sự thay đổi vị trí nho nhỏ. Trò Granger và Ngài Potter vui lòng hoán đổi vị trí cho nhau, Ngài Longbottom đây sẽ cần vài sự nhắc nhở nho nhỏ từ cô Granger.”

Đôi môi thầy mím lại tỏ vẻ chán ghét khi nhìn vào vị trí vòng tròn bán kính hai bước chân với cái vạc của Neville làm trung tâm. Bọn Slytherin thất vọng ra mặt với sự sắp xếp vừa rồi. Kế hoạch của chúng nó vừa bị phá hủy tan tành bởi chính tay Viện Trưởng. Ron thầm cầu nguyện cho thân mình, nó không muốn bỏ lỡ trận đấu ngày mai. Lẽ ra nó nên uống Phúc Lạc Dược mua từ tiệm Giỡn trước khi đến đây. Nó đâu biết hôm nay sẽ phải học thứ nguy hiểm đến thế chứ.

Tiếng của Hermione như vang vọng bên tai.

Bồ cần chuẩn bị bài trước tiết học, Ronald à.

.

.

.

Được rồi, bạc hà, đá mặt trăng…hừm…mmm.

Nó suy tính đếm tới đếm lui mấy thứ trên bàn trong khi Neville vẫn còn đang lọng cọng tại khu nguyên liệu, Hermione phía cái vạc bên phải đang nhìn mấy cái trứng của Ashwinder với chiều tập trung cao độ, còn thằng Harry bên trái đã tỉa xong mấy cái gai hoa hồng. Trông có vẻ như mọi người, trừ Neville và nó, đều biết chính xác họ cần làm gì để điều chế ra được thứ thành phẩm ma mị lấp lánh ánh ngọc trai nguy hiểm kia.

“Gryffindor, trừ 5 điểm vì bỏ lơ đồng đội. Longbottom sẽ phải đứng đó đến sáng mai chỉ để lấy đá thạch anh thay vì mặt trăng chỉ vì lỗi của trò Granger.”

Hermione đỏ bừng mặt vì đã trót quên Neville. Giọng thầy Snape êm ru ngay sát cạnh Ron, rõ ràng lão ta vừa làm gì đó khiến Thằng-Bạn-Vẫn-Sống của nó bẽ mặt trong âm thầm vì mặt mày thằng Harry đang đỏ lựng cả lên bên làn hơi nước mờ mịt. Cuối cùng thì Ron cũng bắc được cái vạc của nó lên bếp, Neville vẫn đang cặm cụi nghiền đá sau hơn một giờ đồng hồ, sức nóng lan tỏa trong gian phòng dẫu cho tiết trời tháng 12 đã lạnh tanh. Tóc tai của Hermione rũ rượi, mặt cô lấm lem, tay vẫn cầm sách, tay kia cầm thìa khuấy, vẫn đang nghiên cứu từng từ một trên trang giấy. Mái tóc bạch kim bóng loáng lồng lộn thường ngày của Malfoy đã xõa ra chút ít khi nó hì hục khuấy chất lỏng. Chi mà cực thế không biết, bọn nó phải biết loại dược này không được phép sử dụng trong Hogwarts, nó bất hợp pháp về mọi mặt. Vả lại, nó cũng đâu khiến người ta nảy sinh tình cảm thật sự đâu, tất cả chỉ là nỗi ám ảnh, ảo giác đê mê nhất thời. Thiệt tình, sao lại đi dạy mấy cái thứ này trong học đường cơ chứ.

Nghĩ thế nhưng đôi tay “cao thượng” của nó vẫn khuấy đều đặn cái thứ trên bếp với hy vọng được thử thành quả với Hermione, dĩ nhiên là với điều kiện cô ấy cho phép.

 

“Giờ thì đã đến lúc một vài trò ở đây đã có thể ngửi thấy “hương vị tình yêu” nơi cái vạc của chính mình rồi. Ấy là trong điều kiện chất lỏng trong vạc đã từng chuyển sang màu vàng mắt hổ nếu các trò làm đúng. Giờ thì nói ta nghe, các trò ngửi thấy gì?”

Một vài đứa với đôi mắt mơ màng hẳn đi, Ron thì chưa, cái vạc của nó vẫn còn ở màu xanh biển, thứ mà Hermione đã trải qua đâu tầm hơn 45 phút trước.

“Bắt đầu từ trò Malfoy.” – Dĩ nhiên rồi, học trò cưng của ổng mà lại, ắt hẳn ổng đã dạy nó khuấy dược từ khi nó mới biết cầm thìa, ba cái này đâu có làm khó nổi nó.

“Con ngửi thấy hương hoa hướng dương, bánh cuộn bông kem.”

Trông mặt thằng Malfoy dại hẳn ra, cứ như nó đang sống trong một kí ức hạnh phúc nào đấy ở quá khứ. Ron cũng nóng lòng muốn biết cái cảm giác đó như thế nào, nó khuấy cái thìa dữ dằn hơn.

 

Hai vòng chiều kim đồng hồ, năm vòng ngược.

Bốn vòng thuận, một vòng ngược.

 

“Trò Granger?”

“Mùi cỏ mới cắt, giấy da, trang sách cũ.”

“Quá dễ đoán.” – thầy Snape cười khinh khỉnh ra mặt. Giờ thì Ron muốn biết thầy ta ngửi thấy cái gì trong chính cái vạc kinh tởm của ổng.

 

“Ngài Potter? Có thể là mùi vinh quang chăng?” – con mắt xảo quyệt của Malfoy dán dính lên mặt Harry với nụ cười xếch đặc trưng.

Ron giật mình nhận ra thằng bạn nó cũng đã điều chế gần như thành công thứ dược kia. Chuyện này thiệt dị thường.

 

“Em ngửi thấy…..mùi độc dược, thưa thầy.”

Hảaaaaaa????????

Liệu tai nó có nghe lộn không?

“Trừ 5 điểm, trò Potter. Vì thái độ thiếu tôn trọng Giáo Sư. Một nồi dược mang mùi dược. Quả là một kết luận hay ho như việc ma thì trong suốt.”

Đám Slytherin rộ lên cười mỉa mai. Thầy của chúng nó quay lưng đi, hướng mặt về phía bức tường đá. Chắc chắn ổng đang suy tính gì đó hòng khiến Harry thêm xấu hổ. Rồi bất ngờ, một âm thanh dị thường vang lên, âm thanh của thứ gì đó vừa rơi tõm vào nước một cách bất đắc dĩ, âm thanh của ngày tận thế đối với Ron, thứ mà nó vốn đã và luôn hãi hùng cảnh giác từ đầu tới giờ, phát ra ngay bên cạnh. Hình ảnh cuối cùng mà nó thấy là cái mặt tròn ủm của Neville đang há hốc miệng ngạc nhiên, bản thân Ron thì như một phản xạ thường trực trong giờ Độc Dược, nấp ngay xuống bàn. Trên bục giảng, nhanh như cắt, nó thấy tấm áo chùng đen của thầy Snape cuộn lên vì hành động bất ngờ, chẳng hiểu bằng cách nào, thầy Snape đã đứng ngay tại vị trí vừa rồi của Ron với thái độ rõ rệt……che chắn cho thằng Harry.

Cả lớp chỉ kịp rú lên một tiếng thất thanh, tiếng nổ vang lên, khói bay mù mịt, bọn trẻ ho sặc sụa rồi nhanh chóng nhận ra chuyện có vẻ sai sai. Lí ra thời khắc định mệnh này phải rất kinh hoàng khi cơn giận thường trực của Giáo Sư Snape được dịp bộc phát thì tất cả những gì bọn nhóc nghe thấy chỉ có tiếng nấc sợ hãi của Neville, trước đó nữa là tiếng hốt hoảng của Chúa Cứu Thế. Cả lớp lấy sách quạt lấy quạt để đám khói đến khi một nhân ảnh đen tuyền hiện ra trong tầm mắt khiến cả bọn thất kinh. Giáo Sư Snape đang nằm trên sàn, trông không có vẻ gì bị chấn động sau cú ngã, không có dấu hiệu thương tổn thể chất, thầy ta chỉ đơn thuần là đang ngủ một giấc ngon lành trong…..vòng tay của Potter với mái đầu gối trên chân cậu ta.

 

Một khoảng lặng diễn ra trước khi…

 

“Tránh xa cha đỡ đầu của tao ra, Potter.”

“Mày làm như Harry nó thèm.”

Rọn quạt một trận vào mặt thằng Malfoy khi Malfoy hấp tấp chạy tới tính giật “cha đỡ đầu” lại.

“Đừng, Malfoy!”

Hermione lên tiếng khiến nó dừng lại.

“Sao mày dám ra lệnh cho tao hả Máu…à không, Granger?”

Nhưng nó thật sự đã dừng lại. Ron biết dù nói thế nhưng Malfoy thật sự có để tâm đến những gì Hermione nói. Nó không đến nỗi xấu tính như những lời nói thường phát ra từ miệng nó.

“Chúng ta không biết liệu nó có ảnh hưởng gì đến Giáo Sư Snape nếu thầy ấy bị dịch chuyển mạnh bạo hay không. Tốt nhất nên gọi các Giáo Sư khác tới.”

Cả đám gật gù với ý kiến vừa rồi, không ai không biết mấy chất “độc” từ vạc của Longbottom bao giờ cũng tạo bất ngờ vào phút chót. Chẳng hiểu làm thế quái nào mà chỉ món dược liền sẹo đơn giản, Longbottom đã biến được nó thành chất “độc” thẩm thấm qua da khiến người ta bị hạ đường huyết. Seamus rên rỉ một tuần lễ sau đó trong Bệnh Xá vì đã dại dột đi thử thành phẩm của Neville hồi năm hai. Mặt Malfoy nhăn nhó như khỉ khi phải thừa nhận Hermione đã đưa ra phương án giải quyết phù hợp nhất với hoàn cảnh hiện tại.

 

“Harry! Mình biết cậu không “thích” gì hoàn cảnh hiện tại nhưng xin cậu đừng động đậy mạnh, nếu được hãy giữ yên, đặc biệt với phần đầu của thầy ấy.”

Nhưng có vẻ như thằng bạn thân của Ron chẳng cảm thấy phiền gì với lời đề nghị vừa rồi. Neville nhanh chóng đi gọi giáo sư McGonagall, bên Slytherin cũng cử một người đến Bệnh Xá gọi bà Pomfrey, còn Harry thì đỡ lấy đầu thầy Snape nếu không muốn nói là “vuốt ve”. Thứ mà Ron đang kinh hoàng nhận ra chính là thằng bạn nó chưa từng dịu dàng với bất kì ai đến vậy kể cả với Ginny, trông nó chẳng có vẻ gì kinh tởm khi bị mái tóc đầy dầu đó gối lên chân. Nhưng cũng có thể Ron đã lầm, vì hầu như mọi người trong lớp dường như chẳng thấy thứ mà nó đang thấy, hoặc cũng có thể Harry chỉ đơn giản là làm theo lời đề nghị vừa rồi của Hermione. Có thể việc này sẽ giúp Neville thoát kiếp nạn lần này. Ai mà biết được một khi ổng tỉnh dậy với di chứng gì đó, liệu ổng sẽ làm gì Neville, và dù có chán ghét, ấy là chỉ là “nếu”, thì các Giáo Sư khác trong trường, đặc biệt là thầy Hiệu Trưởng cũng sẽ không lấy làm vui vẻ gì khi cái đầu thông minh quá sức chịu đựng của thầy ta bị chập mạch. Nếu là Ron thì nó cũng không dám cục cựa.

 

Chẳng mấy chốc bà Pomfrey đã xuất hiện tại ngưỡng cửa cùng thầy Dumbledore – lạy Merlin, vừa mới nhắc. Ai mượn thằng Neville thế không biết.

“Trời đất thiên địa ơi! Mấy đứa đã làm gì thế hả?”

Mấy chục năm làm việc ở đây, Ron hiểu rằng bà Pomfrey chưa từng gặp chuyện gì tương tự như thế này, nó không chắc liệu bà có đủ khả năng giải quyết thứ mà mình chưa từng có kinh nghiệm trước đây hay không.

Cô McGonagall với vẻ mặt kinh hoàng xuất hiện ngay sau đó với Giáo Sư Slughorn. Giờ thì chuyện có vẻ ổn, ít ra chúng ta có một giáo sư Độc Dược khác ở đây và thầy Slughorn chắc chắn không phải là phiên bản vô dụng, già hơn của Lockhart, nói gì thì những gì Giáo Sư Snape học được, ít nhất cũng là một phần căn bản, đều nhờ thầy Slughorn hướng dẫn.

Tụi nó được cứu rồi.

“Được rồi mấy đứa. Thầy Snape ắt hẳn đã trúng phải Tình Dược bị lỗi nhưng không sao, thầy ấy sẽ chỉ ngủ một giấc dài mà thôi. Mấy đứa có thể quay lại tiết học, tôi sẽ đảm nhận từ đây” – Giáo Sư Slughorn vừa nói vừa ho sù sụ, trông thầy đúng là không khỏe như lời thông báo của thầy Snape, câu hỏi đặt ra là tại sao thầy ấy không tự điều chế cho mình một liều dược hay hỏi nhờ Giáo Sư Snape không phải tốt hơn hay sao, ngay cả Bả Sói mà thầy Snape còn nấu được đều đặn hàng tháng cho chú Reamus – kẻ mà thầy ta ghét cay ghét đắng – thì lí nào thầy ta lại từ chối sự hỏi nhờ giúp đỡ đường hoàng từ Giáo Sư Slughorn – “Tuy nhiên, chúng ta không biết thời điểm nào việc đó sẽ kết thúc, báo cáo gần đây nhất cho biết thời gian có thể lên đến một tuần nhưng thầy ấy nhất định sẽ tỉnh lại nên không có gì phải lo lắng hết.”

“Vậy thì phiền thầy quá, Giáo Sư Slughorn. Tôi sẽ hỏi nhờ Giáo Sư Flitwick tạm thời giúp đảm nhiệm lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.”

“Còn một vấn đề nữa, thưa thầy Hiệu Trưởng. Do đó là Tình Dược bị lỗi, mặc dù thầy Snape sẽ không bị ảnh hưởng như Tình Dược thực thụ, nhưng Giáo Sư Snape cần ở bên cạnh người mà thầy ấy đã tiếp xúc cuối cùng ngay trước khi khoảnh khắc đó xảy ra, trong trường hợp này, chúng ta đã biết đấy là ai, vậy nên, nếu các thầy cô đây và trò Potter không có ý kiến gì, phiền trò chuyển đến ở tại phòng Giáo Sư Snape một thời gian, ít nhất cho đến khi thầy ấy tỉnh lại. Chỉ cần ở đấy thôi, không cần làm gì cả. Càng gần gũi càng tốt và đừng đi đâu quá xa. Việc đấy giúp cho việc hồi phục được đẩy nhanh lên đáng kể.”

Ron kinh hoàng nhìn vào cái gật đầu tươi vui từ Giáo Sư Dumbledore cùng cái nhướn mày kiểu “Dĩ nhiên rồi” của Giáo Sư McGonagall. Thằng bạn nó sẽ chết mất, dẫu biết rằng Giáo Sư Snape sẽ mất ý thức trong suốt khoảng thời gian đó, cơ bản mà nói ổng sẽ chẳng thể gây chuyện gì được nhưng ở 24/7 với ổng, không rời nửa bước thật sự quá sức chịu đựng, chưa kể ngày mai lại có trận Quidditch.

“Nhưng thưa Giáo Sư, ngày mai chúng ta có trận Quidditch.”

“Thầy quên báo với các trò. Trận Quidditch ngày mai sẽ phải dời lại thêm hai tuần. Cô Hooch có công tác đột xuất, giờ lại thêm vấn đề này. Thầy hoàn toàn có cơ sở để tin rằng đây là giải pháp tốt nhất.”

Cả bọn thất kinh nhìn chằm chằm vào Cậu Bé Vàng với đủ biểu cảm khác nhau. Người mừng vui, kẻ tức giận. Dù gì thì cả bọn cũng hiểu rằng đây là quyết định cuối cùng. Không một ai có thể lay chuyển được thầy Hiệu Trưởng.

Nếu thầy ấy đã nói thế, kì này Harry phải chịu khổ rồi.

“Đành phải phiền đến con chú ý để mắt đến Giáo Sư Snape trong một tuần rồi, Harry. Lịch học của con sẽ được sắp xếp lại. Con có ý kiến gì không? Thầy biết con và Giáo Sư Snape không…ờ…ưng nhau nhưng hãy vì ngôi trường này, và cũng vì thầy. Chúng ta khó lòng có thể tìm ra được người thay thế với trình độ chuyên môn cao như thầy ấy.”

“Con không có ý kiến gì. Dù sao thì thầy ấy cũng sẽ ngủ trong suốt quá trình đó. Tụi…con sẽ ổn thôi.”

.

.

.

Còn hơn cả ổn đó chứ.

.

.

.

.

.

.

.

“Oh, hey. Chào buổi tối.”

 

Chàng trai từ tốn tiếp cận người đàn ông đang nằm trên giường ngủ sau khi nghe thấy tiếng ậm ừ thức giấc êm ái từ ông, cậu biết nếu xông vào quá đường đột sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường. Người đàn ông này hơn ai hết là người vô cùng cảnh giác, đặc biệt với những thứ xâm phạm vào khu vực riêng tư. Sẽ chẳng hay ho gì nếu ông quyết định không cho phép cậu đến đây nữa.

Đôi mắt đen tinh anh dù đã ngủ suốt năm ngày nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo khi nhìn vào cậu.

“Đừng bảo tôi rằng em lại vô tình ở nhầm nơi nhầm thời điểm lần nữa.”

Giọng ông trầm hơn nhiều so với thường ngày do giấc ngủ dài. Thanh âm gợi cảm, ngọt ngào, trầm ấm, mượt mà như lụa len lỏi qua từng ngóc ngách trong tim cậu. Cậu chờ đợi ngày này từ lâu, cậu luôn thèm khát được nghe giọng nói ấy vào sáng sớm, cậu tò mò liệu nó còn có thể trầm đến mức nào sau khi ông ngủ dậy. Giờ thì từng tấc da trên cơ thể cậu đang run rẩy cả lên.

Cậu cười với ông với vẻ ngại ngùng thường trực.

“Ông không hỏi vì sao em ở đây hay sao?”

“Tôi không bị trúng bùa Mất Trí, Harry. Dĩ nhiên tôi biết vì sao em ở đây nếu như em còn nhớ chuyên môn của tôi là gì. Dẫu sao cũng phải thừa nhận, “bùa” của Longbottom có sức hủy diệt tàn bạo hơn.”

Cậu đảo mắt, không hiểu vì nguyên nhân gì bản thân lại cảm thấy yêu thương những lời độc ác thay vì phải ghét bỏ chúng. Tưởng tượng Ron mà biết chuyện này mà coi, nó dễ có mà khóc thét. Nón phân loại không hề sai, Harry có một nửa Slytherin trong người. Một ý nghĩ độc ác khác dần hình thành trong đầu Harry thôi thúc nó muốn tuyên bố việc này với cả thế giới, nó thèm được nhìn thấy thiên hạ đua nhau khóc thét hệt như Ron.

 

“Ông uống ít nước trước đã.”

Cậu rót ly nước lọc rồi mang đến bên giường. Ông đang chậm chạp ngồi dậy, có vẻ như vẫn còn choáng váng sau giấc ngủ dài. Không phải cậu không nhận ra việc đó, chỉ là ông không phải dạng sẽ dễ dàng chấp nhận sự giấc đỡ kiểu để ai đó đỡ ông ngồi dậy trên giường của chính mình. Ông nhận lấy cốc nước rồi chậm rãi uống hết. Đây là việc duy nhất có thể chứng minh họ là gì của nhau, không có nó, ắt hẳn cậu sẽ nghĩ tất cả chỉ là giấc mộng tình của riêng cậu. Snape không phải dạng sẽ dùng những thứ mà người khác đưa cho, việc ông tin tưởng uống cốc nước đủ để chứng tỏ mọi thứ.

 

Chợt ông giơ cánh tay về phía cậu,

Hử? Ông ấy cần gì chăng?

Cậu biết mình đang nghệch mặt ra, cái não sên của cậu lại được dịp phát huy tối đa năng lực.

“Nắm tay tôi.”

Lời yêu cầu đến quá đường đột khiến cậu ngây cả người. Ông ấy chưa từng chủ động…

“Đừng nghĩ lung tung. “Tình Dược” của Longbottom sẽ khiến người ta choáng váng khi tỉnh lại. Phương thuốc duy nhất chữa được điều này là phải tiếp xúc vật lý với đối tượng mà tôi đã chạm phải vào khoảnh khắc định mệnh đó.”

“Thật may mắn vì đó là em, phải không thưa Giáo Sư? Em ngờ rằng liệu Neville có thể chịu nổi tình huống này được bao lâu.”

Ông quắc mắc nhìn vào cậu – kẻ đang cười toe toét như gặp thời ngồi ở phía còn lại của giường ngủ với đôi tay đang vuốt ve từng ngón tay của ông.

 

“Em đoán rằng Giáo Sư Snape đã hành động kịp thời lần nữa. Không thì kẻ nằm đây ắt hẳn phải là em.”

“Em cứ tưởng rằng Ngài Viện Trưởng đây sẽ thấy vui mừng khi đường hoàng giúp loại được một mối nguy cho trận Quidditch với Slytherin?”

“…”

“…”

“…”

“Em quan trọng hơn.”

“Hả?”

Cậu giật mình khi nghe ông lên tiếng sau một khoảng lặng khá dài chỉ với mình cậu huyên thuyên.

“Chúng ta không ai có thể lường được hậu quả từ thứ trong vạc của Longbottom. Có thể nó sẽ gây nguy hiểm hơn dự liệu.”

Người đàn ông này luôn biết cách khiến người khác phải xúc động sai thời điểm. Hoặc cậu thật sự luôn ở sai địa điểm nhầm thời điểm như ông vẫn nói.

“Vả lại, Slytherin không tệ như em tưởng. Tôi đã theo dõi Draco tập luyện trong suốt hè. Nó đã rất tiến bộ.”

“Mấy khi nghe ông khen ai đó.”

“Đừng có bóng gió. Em biết Draco là con đỡ đầu của tôi.”

Chợt ông nhắm chặt mắt lại, một tay giữ lấy đầu, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Harry.

“Sao vậy? Lại choáng nữa sao? Có lẽ nên nằm xuống một lúc?”

“Tôi ổn. Điều tôi cần bây giờ là em, không phải việc nằm xuống.”

Cậu lại đỏ mặt. Chết tiệt thật. Cậu tằng hắng.

“Có lẽ “Tình Dược” của Neville không đến nỗi hỏng hoàn toàn.”

“Đừng tưởng tôi không biết âm mưu của em, Potter.”

“Chỉ là vì…ông chẳng mảy may có chút biểu hiện gì.”

“Rồi em tự cho rằng chuốc Tình Dược sẽ khiến tôi điên cuồng lên vì em? Em cần được bổ túc thêm, cậu Potter. Tình Dược vốn không có tác dụng gì với đối tượng đã “sẵn” lòng yêu em.”

Cậu lại đỏ mặt. Với lí do hoàn toàn khác với Neville.

“Rồi em lại tự cho rằng tôi không thể tự giải dược cho chính mình nếu chẳng may dược của em thật sự phát huy công dụng? Hoặc là em đã quá xem thường khả năng của tôi; hoặc là em ngốc đến mức chưa nghĩ đến khả năng đó; hoặc tệ hơn nữa, khi chẳng may Tình Dược của em phát huy công dụng, việc đó sẽ khiến em càng đau khổ hơn khi nhận ra tình cảm của tôi không thật lòng. Dù là gì thì phần thiệt thòi vẫn nằm về phía em.”

“Chẳng ai yêu đương mà sáng suốt cả thưa thầy. Dẫu cho em phải thừa nhận rằng mình cần được cấm túc nhiều hơn.”

“Em sẽ. Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”

Ông khẽ động đậy rồi từ từ ngả mình xuống gối, luồn mình gọn gàng vào trong chăn.

“Muộn ngày thứ năm.”

Một cảm giác dịu dàng lan tỏa khắp lồng ngực cậu khi nhận ra ông đang nép mặt, dụi đầu vào bên chân cậu, với đôi tay vòng sang ôm lấy đôi chân.

“Vậy thì em sẽ bị cấm túc tại đây thêm ba ngày nữa, cậu Potter. Tôi sẽ trả em lại cho thầy Hiệu Trưởng đáng kính của chúng ta vào thứ hai. Cơn “say tình” của tôi sẽ chấm dứt một ngày sau khi tỉnh lại, hiện tại nó cần được vỗ về và tôi sẽ rất hài lòng khi có lý do chính đáng để được bên em trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo thêm hai ngày cuối tuần.”

Cậu vuốt ve mái tóc ông, kéo chăn phủ đến vai ông, đảm bảo cho người cậu yêu được thoải mái và ấm áp nhất có thể. Hương Độc Dược từ cơ thể ông vẫn luôn quanh quẩn quanh đó, nồng nàn và say đắm dẫu đã sau năm ngày chỉ dùng Bùa Tẩy Rửa để vệ sinh, nó khiến cậu thấy an lòng một cách lạ lùng. Cám ơn trời đất khi ông luôn mặc mấy cái áo chùng kín đáo đó.

“Rất sẵn lòng, thưa Giáo Sư. Em không cần gì hơn thế. Và xin lỗi vì thái độ thiếu tôn trọng thầy trong bài học vừa rồi. Lần sau em sẽ cẩn trọng hơn.”

Cậu cười khúc khích.

“Ngồi yên, Potter. Tôi đang chóng mặt. Và nhân tiện, thêm hai ngày cấm túc cuối tuần sau vì đã khiến bệnh tình hiện tại của tôi thêm tồi tệ, và hai buổi cuối tuần tiếp theo vì đã lợi dụng tình hình mà ếm Bùa Tẩy Rửa lên người tôi. Đừng tưởng tôi không biết.”

“Em sẽ đến đúng giờ và hoàn thành tốt những buổi cấm túc thưa thầy.” – cậu nhoẻn miệng cười.

“Trò tốt nhất nên thế, Potter.”