Albus Potter và bức chân dung phụ đạo của cậu

Harry Potter - J. K. Rowling
Multi
Other
G
Albus Potter và bức chân dung phụ đạo của cậu
Summary
Albus đã quyết định sẽ trở thành học sinh nhà Slytherin, nhưng chính thằng bé cũng không chắc lắm với quyết định của mình. May mắn thay, nó đã gặp một thầy giáo phụ đạo, người dẫu hơi quá nhiều nọc rắn so với tiêu chuẩn của một giáo sư, vẫn có thể giúp đời học sinh của nó khá hơn phần nào.

- Albus, kìa Albus! Ngó bên này coi! – Trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Scorpius Malfoy khe khẽ rít lên với Albus.
- Hả? Gì? Gì cơ?” – Albus Potter vẫn còn đang mải mê trên mây cùng những cơn thất thần của mình.
- Ôi! Coi nào! Chẳng lẽ bồ vẫn còn lo vụ phân nhà hay sao? Bồ đã bảo ba bồ cóc thèm quan tâm ba cái chuyện này rồi mà?
- Nhưng mà anh James kiểu gì cũng… Thôi bỏ đi, bồ vừa nói gì thế? – Albus thở dài
- Ngó phía bên cạnh lò sưởi kìa! Thấy bức chân dung không?
- Đen thui à.
- Không, cái tên kìa! Giáo sư Severus Tobias Snape! Ổng là cha đỡ đầu của ba mình đó! Mình đã thấy chân dung ổng ở nhà rồi. – Scorpius có vẻ vui mừng, chắc vì nhìn thấy một điều thân thuộc trong lần đầu tiên xa nhà khiến thằng nhỏ đỡ căng thẳng hơn một tẹo, cho dù điều đó chỉ là một cái khung tranh viền bạc với nền đen ngòm
- À thì… Mình nghĩ mình biết ổng. – Albus gãi đầu, tâm trí nó lù đù bơi về những cuộc chuyện trò vụn vặt với ba nó vài tiếng trước, về những tiết lộ chấn động mà lần đầu tiên ổng chịu thổ lộ với nó. Tự nhiên, nó đâm ra thèm được gặp lại ba nó khủng khiếp.
- Ai mà chẳng biết Severus Snape, ý mình là, ổng cũng là một anh hùng nổi tiếng đúng không? Ba cậu hình như từng có lần ca ngợi ổng trong lễ tưởng niệm thì phải?
Hai đứa trẻ cứ thế rủ rỉ với nhau cho đến khi bị buộc phải im lặng để nhường chỗ cho bài phát biểu của các huynh trưởng. Nhưng dẫu sao, được trò chuyện với Scorpius về bức chân dung của giáo sư Snape cũng khiến Albus bớt đi sự bồn chồn đã bao trùm lấy nó suốt từ khi tự ý quyết định bước chân vào nhà Slytherin. Thi thoảng, nó vẫn ngó chừng về phía bức chân dung, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, giáo sư Snape dường như đã quên mất hôm nay là ngày tụi tân sinh nhập học Hogwarts rồi. Hoặc cũng có thể là sau cả thập kỉ đánh vật với lũ học trò quậy như quỷ khổng lồ, ổng đã quyết định thây kệ chúng nó cho yên thân.
--------------
- Giáo sư… Snape… Thưa giáo sư Snape… - Kết thúc buổi sinh hoạt đầu tiên, Scorpius kéo Albus tiến về phía bức chân dung, rụt rè gõ vào phần khung tranh mạ bạc trang nhã. Albus rất muốn nhắc thằng bạn mình rằng làm thế này trông có hơi ngu si, nhưng chính nó cũng chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn. Dù sao thì bức chân dung duy nhất nhà nó sở hữu là cái bức vẽ bà mẹ khó chịu của ông nội Sirius, mà nó thì chẳng dại gì mà đi gõ cửa chọc giận bả, bả thiệt là một cơn ác mộng đêm hè.
Scorpius kiên trì gõ cửa, Albus cũng kiên trì ngồi đợi, nhưng có vẻ hôm nay giáo sư Snape quyết tâm phớt tỉnh ăng lê hai thằng nhóc này rồi. Mặc kệ sự thành tâm của tụi nó đã đổ tràn lêng láng ra sàn, bức tranh vẫn đen thui.
- Chắc giờ ổng đang ở phòng hiệu trưởng rồi, thôi để mai chào ổng sau vậy! – Cuối cùng, Scorpius cũng bỏ cuộc, trông thằng nhỏ cũng không có vẻ thất vọng lắm. Albus đoán chừng hồi ở nhà thì bức chân dunng giáo sư Snape chắc cũng chẳng thân thiện với thằng bạn nó bao lăm.
Sau đó, Scorpius bị một đứa cùng phòng khác kéo đi, Albus thì tần ngần đứng đó một chút. Lúc chỉ còn lại một mình, nỗi bồn chồn đã bị nó ráng đè nén từ nãy lại chực chờ quay trở lại. Nó nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng giờ mình đã vào Slytherin rồi. Chiếc mũ phân loại đã hỏi nó, y như ba nó từng kể, nó đã hoàn toàn có thể lựa chọn vào Gryffindor như ba nó hay anh James, hay những anh chị họ khác, nhưng rồi nó lại quyết định rẽ vào nhà này. Cứ như một phần bản năng trong nó đã bị thức tỉnh rồi đột nhiên cảm thấy sự cuồng nhiệt của sắc đỏ Gryffindor là thứ gì đó không thuộc về nó vậy, dù nó chẳng hề ghét Gryffindor chút nào. Lúc còn bị cái vành nón phân loại chụp kín đầu và rủ rì rù rì nói chuyện với thứ đồ vật dơ hầy ấy, nó không nghĩ nhiều đến thế. Nhưng khi thấy những ánh nhìn kinh ngạc đổ dồn từ bốn phương tám hướng chọc vào nó, Albus bắt đầu hốt hoảng, rằng chẳng biết nó có chọn nhầm hay không? Và liệu khi nó gửi cú thổ lộ điều này với ba nó, ổng có thật sự không để tâm hay không?
Nó cứ nhìn chòng chọc vào phần phông nền đen tuyền của bức tranh đó một lúc lâu thật lâu. Cuối cùng, nó thì thầm, chẳng biết là nói với bức chân dung hay với nó.
- Chào giáo sư Snape, con là … Albus Potter, Albus Severus Potter, học sinh năm thứ nhất nhà Slytherin.
Chẳng hiểu sao, sau khi nói xong câu giới thiệu ấy, nó thấy nhẹ nhõm hẳn. Cơn buồn ngủ kéo đến, nó vươn vai ngáp một cái rõ to rồi xoay người đi tìm Scorpius, không kịp để ý những thay đổi cực nhỏ ở bức chân dung vốn chỉ đen tuyền một màu phía sau.
--------------
- Scor à! Phần nói về dược cảm bồ ghi thiếu mất một tác dụng của nó rồi nè!
Vào một buổi đêm cuối tuần tại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Albus chọc chọc cây viết lông ngỗng lên mảnh giấy da của thằng bạn, thở dài. Hiện giờ hai đứa đang ngồi vật lộn với cả đống bài tập, và vì một lý do chỉ Merlin biết, môn độc dược vốn là ác mộng của Scorpius lại là môn Albus giỏi nhất. Có lẽ nó được di truyền từ bà nội Lily, ba nó quả quyết vậy, vì ổng đã thành thực thú nhận với nó rằng ổng ghét cái môn độc dược này từ tận sâu trong từng hơi thở. Có lẽ về phương diện độc dược thì ba nó sẽ có nhiều cái để nói với Scorpius hơn là với nó chăng?
- Ôi! Vì Merlin! Đây là lần thứ ba mình phải sửa cái của nợ chết tiệt này đấy! Bồ dò kĩ hộ mình thêm lần nữa đi! – Scorpius trông như sắp phát điên.
- Ái chà, cậu Malfoy đây chắc hẳn cảm thấy độc dược là thứ vô ích đối với sự vĩ đại của mình chăng?
Một giọng nói nhỏ nhưng sắc bén thình lình vang lên từ phía sau, khiến cho cả hai thằng đều giật nảy mình. Ngó quanh quất một hồi, chúng phát hiện ra bức chân dung vẫn luôn nằm bên cạnh lò sưởi. Nhưng giờ thì bên trong cái nền đen trống trơn ấy đã có thêm một người nữa. Người này mặc áo chùng đen, tóc cũng đen bóng đầy dầu phù lấy gương mặt trắng bệch cau có. Trông khuôn mặt ấy cứ như đang lơ lửng giữa cái nền đen, và chắc nó sẽ dọa cho cả hai đứa chết giấc nếu như chúng không kịp nhận ra đấy là thầy Snape. Đúng hơn là tất cả những phần ý thức còn sót lại của ổng.
“Giáo sư Snape… Con…” – Thằng Scorpius ngay lập tức dính bùa cà lăm từ ánh nhìn khắc nghiệt của bức chân dung. Nhưng thầy Snape chẳng để nó nói hết câu.
“Coi nào, dường như gia chủ đương nhiệm gia tộc Malfoy đã không coi việc giáo dục độc dược cho người kế vị hắn là điều cần quan tâm? Hay cậu Malfoy đây cho rằng trình độ của Hogwarts hiện giờ còn chưa đủ để dạy dỗ cậu cho tử tế?”
Albus đã từng nghe ba nó (Hay chú Ron?) nhắc lơ mơ về cái gọi là “Nọc độc của lão Snape”, và đắng lòng làm sao khi hôm nay nó có cơ hội để kiểm chứng điều đó. Cái giọng nói nhẹ tênh nhưng sắc xảo của giáo sư Snape dường như được sinh ra để tìm cách cắt vào nỗi khiếp vía của người khác vậy, mà giáo sư Snape cũng rất biết cách để mài giũa nó sao cho càng sắc bén hơn nữa. Nhìn cách ổng nạt thằng Scorpius thì ai mà nghĩ được rằng ổng là cha đỡ đầu của ba nó chứ? Nhưng nói gì thì nói, dẫu sao Albus cũng không muốn thấy bạn mình loay hoay như gà mắc tóc trước ánh nhìn sáng quắc của Snape quá lâu. (Mà quái nhỉ, truyền thuyết kể rằng ổng luôn thiên vị Slytherin đến lố bịch cơ mà?)
“Thưa giáo sư Snape…”
“Ta đang nói chuyện với trò Malfoy, trò…” – Ánh mắt của bức chân dung thay đổi một cách cực kì đáng sợ khi nhìn thấy Albus, một khoảng im lặng chết chóc trôi qua căn phòng. Có điều gì đó rất ám ảnh trong ánh mắt của Snape, dù ổng chỉ còn là bức chân dung. Sự ám ảnh đó quá phức tạp đối với một thằng nhóc mười một tuổi như Albus, đủ khiến nó hối hận tới xanh ruột với cái máu anh hùng nửa mùa của mình. Mắt thầy Snape, ngay cả khi chỉ được thể hiện qua bức chân dung, cũng mang tới cảm giác sâu hun hút như lòng hố đen thăm thẳm, sâu đến nỗi nó chẳng thấy được bên trong đó có những gầm gào cuộn sóng gì. Ánh mắt đó xoáy thẳm vào nó, đồng thời cũng gây ra một cảm giác gờn gờn khó chịu, như thể, chỉ là Albus cảm giác vậy thôi, răng thầy Snape đã nhìn thấy một ai đó khác thông qua nó. Cuối cùng giáo sư Snape mới nói tiếp, sau khi đã điều chỉnh sao cho mức độ trào phúng trong lời nói và ánh mắt lên đến một nống độ đậm đặc mới.
- À, cậu Potter! Tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta. Cậu có bất mãn gì với giáo sư hèn mọn này nào?
- Ơ… Con… - Albus đột nhiên hiểu ra tại sao khi nhắc đến cái tên Snape, ba nó và chú Ron lại có vẻ mặt phức tạp như thế. Với một đứa đã quen với kiểu thẳng thắn của Gryffindor từ thuở nằm nôi, cái cách thầy Snape dùng để xài xể tụi học trò quả thật hơi quá sức chịu đựng. Không kể đến ánh mắt dữ tơn phức tạp của thầy Snape, nó thậm chí đã nhìn thấy sự ghét bỏ lồ lộ trong giọng nói của ổng. Giống như tối qua chính tay nó đã tọng vô họng ổng cả vại thuốc Moxu vậy. – Con chỉ muốn nói là…
Nhưng chẳng cần đợi nó nói hết câu, thầy Snape đã biến mất khỏi khung tranh, để lại nó chưng hửng.Chắc quả mặt của nó trông phải ngu si lắm nên thằng Scorpius mới quăng cho nó cái nhìn ái ngại đến vậy, thằng nhỏ phân trần:
- Thực ra giáo sư Snape tốt lắm, nhưng tính ổng nó vậy. Ba mình bảo thế.
Nhưng chẳng có lời an ủi nào đủ sức khiến Albus thôi băn khoăn. Một là vì sao thầy Snape lại biết được tên của nó? Ngoài cặp mắt và màu tóc ra thì nó đâu có giống ba nó nhiều như anh James? Và rồi tại sao thầy Snape lại có vẻ như đã tích sẵn một lượng ác ý nhất định với nó vậy? Tất nhiên là ổng cũng chẳng nhẹ nhàng gì với thằng Scorpius, nhưng ổng cũng đâu thể hiện sự ghét bỏ rõ ràng như khi nói với nó? Nó đâu có làm gì chọc đến ổn, ít nhất thì vẫn chưa mà. Ấy là chưa nói nó còn là học sinh Slytherin hàng thiệt giá thiệt, lại khá giỏi độc dược nữa? Giáo sư Snape có lý do gì để ghi thù nó nào? Chẳng lẽ đúng như ba nó từng than thở, rằng người nhà Potter dù không muốn lao đầu vào rắc rối thì rắc rối vẫn cứ nhè đầu họ mà tông vô?
Albus chẳng biết làm sao để tìm ra câu trả lời ngoài việc hi vọng rằng có thời gian sẽ biên thư về hỏi lại ba nó, nhưng sau buổi tối hôm ấy, nó cũng chẳng có nhiều cơ hội để ủ ê về việc bị thầy Snape mắng cho lắm. Đống bài tập ở trường, cùng với việc thầy Snape luôn lặn mất tăm hỏi bức chân dung của ổng khiến cuộc chạm trán ấy dần trôi ra khỏi đầu, cho đến khi nó và bức chân dung của thầy ấy lại có thêm chuyện để nói nữa.
____________________
Đó là vào một buổi sáng chủ nhật, thời tiết tỏ ra cực kì đáng yêu khi nhìn qua cửa sổ và Albus lại là thằng duy nhất còn sót lại trong tháp Slytherin. Không phải nó muốn sống ẩn dật gì, nhưng biết làm sao được, tất cả nam sinh còn lại đều đã ra sân Quidditch rồi. Albus cũng khá thích Quidditch, nhưng riêng hôm nay, nó cảm thấy không ra đó hò hét cùng bọn Scorpius có lẽ sẽ tốt cho nó hơn.
Việc thơ thẩn trong tháp một mình đương nhiên rõ là chán, nên Albus định sẽ giết thời gian bằng cách nghiền ngẫm một quyển sách về độc dược mới mượn được ở thư viện. Nghĩ là làm, nó hăm hở lôi sách ra ban công phòng, chuẩn bị cho một buổi chiều đậm mùi nồi quặng. Có điều, Albus đã đánh giá hơi cao tiềm năng của bản thân mất rồi. Quyển sách nó mượn được hóa ra lại chứa đựng cả một nùi những điều cao thâm, cao thâm đến vượt ngưỡng đọc hiểu của một đứa nhỏ mười một tuổi. Mà ấy là Albus đã được các giáo sư đánh giá là khá thông minh rồi đấy. Sau cả tiếng đồng hồ đánh vật với mớ lý thuyết dường như được viết bằng cổ ngữ Runes, Albus gần như bỏ cuộc. Nó bức bội vò đầu bứt tóc:
- Giá mà giáo sư nào ở đây để hỏi bài… A!
Khi trí nhớ va phải khung tranh trống trơn treo cạnh lò sưởi, Albus đã nhớ ra cái người từng được trao huân chương danh dự của hiệp hội độc dược, cái người cũng đồng thời là bậc thầy độc dược trẻ nhất thế kỉ, cùng hàng loạt danh xưng cao quý mà nó thèm rỏ rãi khác. Ngay lập tức Albus lâm vào một cuộc tranh đấu nội tâm sâu sắc giữa việc hỏi bài bức chân dung hắc ám nhất Hogwarts với việc bỏ đi mà làm người. Bóng ma tâm lý của đêm ấy vẫn ám ảnh Albus, nhưng việc chỉ cách câu trả lời có vài bước chân thôi cũng vô cùng hấp dẫn. Nó vò đầu bứt tai đến khi bứt rứt đến phát điên mới đành thò tay “gõ cửa”.
- Giáo sư Snape! Thưa giáo sư Snape!
Im re.
Albus không biết thấy Snape có nghe thấy tiếng gọi của nó không, hay ổng đang gà gật trong phòng hiệu trưởng rồi, nhưng nó vẫn cứ gọi tiếp, y chang thằng bạn Scorpius của nó:
- Thưa giáo sư, con muốn hỏi là tại sao khi cho quá liều lượng bột ngọc trai vào tình dược thì vạc sẽ nổ ạ?
Lại một khoảng im lặng sượng ngắt. Albus gọi thêm vài lần nữa nhưng cũng chẳng thấy tăm hơi. Cho đến khi đã nản lòng và tính bỏ cuộc, nó mới nghe được cái giọng lạnh te đầy mỉa mai ấy vang lên:
- Có vẻ cậu Potter đây cho rằng mọi thứ ở Hogwart này đều cần phục tùng mệnh lệnh của cậu thì phải?
- Ơ, không phải thưa giáo sư, con chỉ là… - Cơn giật mình vừa qua đi, Albus đã phải rối rít giải thích – Con muốn thắc mắc với giáo sư độc dược thôi ạ.
- Chẳng lẽ cái đầu nhồi đầy cỏ lác của trò không nghĩ tới việc đi hỏi một giáo sư khác, những kẻ vẫn sống sờ sờ ra đó và được trả công để làm điều đó hay sao? Điều gì thôi thúc trò cứ phải hành hạ bức chân dung đáng thương này? – Thầy Snape bắt đầu phun ra mở nọc độc trứ danh của mình, giọng ổng rít rít như đang mắc lại trong vọm họng cứng ngắc và quai hàm thì gần như chẳng chuyển động chút nào.
- Con xin lỗi thầy – Albus nhanh chóng nói ngay khi ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng – Tại vì hôm nay các giáo viên đều đã ra sân xem quidditch rồi, con chắc là sẽ… không hỏi được ai ngoài thầy ạ.
- Ồ, ngạc nhiên biết bao, cậu Potter mà lại không thích cái trò bay lượn đó hả? Ta tưởng cậu phải hăm hở hơn ai hết chứ?
- Con thích chứ! Con thích xem anh James chơi với ba con lắm (nó để ý thấy thầy Snape trông như thể sắp rút đũa phép ra trù ếm ai đó khi nghe thấy từ “James”), nhưng hôm nay … Slytherin sẽ đấu với Gryffindor, con chẳng biết nên cổ vũ ai nữa…
Sự thật là kể từ lần phát hiện ra anh James nó bị phạt cấm túc vì đã úm xì bùa cho mấy đứa nói xấu về nó bên nhà Grinffindor mỗi đứa một cái đuôi lợn, nó luôn cố tránh những tình huống có nguy cơ đẩy ông anh nó vô thế manh động, ví dụ như trận đấu hôm nay chẳng hạn, nó chẳng muốn James ngó thấy mặt nó trên khán đài Slytherin chút nào. James đúng là đã thừa hưởng trọn vẹn phần bốc đồng của dòng họ Potter (cả tài năng quidditch nữa), nhưng Albus nghĩ nó sẽ chẳng đổi ổng lấy ông anh nào khác đâu.
- Việc bước vào Slytherin đã khiến cậu Potter đây cảm thấy khó chịu rồi? – Thầy Snape châm chọc.
- Có một chút - Albus thật thà thừa nhận – Ai cũng nghĩ con sẽ vào Gryffindor, cơ mà đúng như anh… anh con nói đấy, chắc con vốn có một tẹo Slytherin trong máu rồi. Dù sao con cũng chẳng có nhiều điểm giống ba. Lúc phân loại xong người ta xì xào dữ lắm.
Một khoảng im lặng khó chịu lại tiếp diễn. Albus có phần xấu hổ khi đã lỡ kể hơi nhiều chuyện vói giáo sư Snape, nó nghĩ chắc nó đang cần một người để trút bầu tâm sự đến mất trí rồi mới làm vậy. Nếu thằng Scorpius ở đây, dám nó sẽ làm dấu cầu nguyện Merlin cho Albus lắm.
- Quả là một sự khó khăn cho Cậu Bé Vàng của chúng ta! – Thầy Snape hừ mũi, cứ như đang nhớ lại một cơn đau đầu khủng khiếp – Hẳn cậu Potter lẫy lừng phải hụt hẫng lắm nhỉ?
Biết là không nên, nhưng Albus bất chợt phì cười. Không hiểu sao, việc nghe thấy có người nhắc đến ba nó, dẫu đó có là thầy Snape đi chăng nữa, vẫn luôn khiến nó bình tĩnh lại rất nhanh.
- Nếu ý thầy là ba con thì ổng đã gần bốn mươi tuổi rồi thưa giáo sư, mà ổng cũng chẳng thấy phiền gì đâu, ổng kính trọng thầy lắm mà.
Vẻ mặt của thầy Snape lập tức trông như thể vừa thấy Albus biến thành dơi bay qua bay lại vậy. Khuôn mặt ấy còn méo mó hơn nữa khi nghe Albus thao thao nhắc lại lời của ba nó vào cái ngày tiễn nó nhập học:
- “Albus Severus Potter, con mang tên hai vị hiệu trưởng của trường Hogwarts, một trong hai người đó thuộc nhà Slytherin và đó có lẽ là người dũng cảm nhất mà ba từng biết.”
Albus thề rằng nó đã nghe được thầy Snape lẩm bẩm thứ gì đó na ná như “Thằng quỷ con”, nhưng vì sau đó ổng đã ngay lập tức quạt nạt nó (kém gay gắt hơn lần trước) cái chuyện không biết đường lựa sách độc dược mà đọc, nên nó nghĩ chắc mình bị nọc độc của ổng làm cho choáng váng thôi.
- Đúng là bọn quỷ ranh nhà Potter, thằng cha cũng như thằng con, tự cao tự đại, chẳng bao giờ chịu mở cái mắt ra mà nhìn cho kĩ. Ta đảm bảo với trò, trò… Potter, nếu còn không biết tự lượng sức mình như vậy nữa, trò cũng sẽ sớm giống như lũ đầu bò ngoài kia thôi.
Nhưng ít ra, sau khi nhả hết lô nọc rắn lần này, thầy Snape cũng đã chịu giải thích vì sao vạc lại nổ rồi. Sau đó, ổng cũng dùng luôn cái cách mà ổng xuất hiện để biến mất khỏi khung tranh như làn khói, không thèm nghe cho hết lời cảm ơn lắp bắp của thằng Albus tội nghiệp. Phải mọi khi thì chắc nó sẽ bị những lời xài xể của thầy Snape làm tổn thương ghê gớm lắm, nhưng vì đã hiểu được một cái nan đề khủng khiếp trong quyển sách kia, nên Abus cũng chẳng hơi đâu mà buồn vẩn vơ nữa.
________________
- Giáo sư Snape! Thưa giáo sư Snape!
- Lại chuyện gì nữa đây? Cậu Potter! Chẳng lẽ cậu cho rằng những bức chân dung này sẽ không bao giờ biêt mệt?
- Con xin lỗi vì đã làm phiền thầy – Albus tỏ ra vô cùng hối lỗi, dù nó chẳng hy vọng lắm cái chuyện thầy Snape sẽ nguôi giận, nhất là sau khi bị cậu làm phiền lúc mười giờ tối – Con biết là đã quá muộn, nhưng con mới đọc đến đoạn này và con… có một câu hỏi ạ.
- Nếu cái óc của trò còn chưa bị quỷ khổng lồ ăn mất thì trò nên biết rằng ta đã không còn là giáo sư đương chức giảng dạy ở Hogwarts từ lâu lắm rồi! Tại sao trò cứ làm phiền ta trong khi việc đơn giản hơn cần làm chính là cút lên phòng mà đợi đến sáng mai để hỏi giáo sư độc dược của trò?
- Tại… tại… - Albus ấp úng hồi lâu, rồi cuối cùng cũng đành nói thật – Tại giờ đã giới nghiêm rồi, mà con thì tò mò quá không chịu nổi…
- Rồi trò nghĩ ra cái việc làm phiền đến ta chỉ để thỏa mãn cái tính tò mò của trò hay sao? Người nhà Potter được dạy dỗ như vậy đó hả?
- Dạ không… - Albus cúi đầu ỉu xìu, nó không thể nào trả lời với thầy Snape rằng ba nó luôn luôn sẵn sàng trả lời mọi thắc mắc của nó và đám anh chị em, miễn là lúc ấy ổng có mặt và không rối bung beng lên với cả nùi công việc từ sở Thần Sáng. Chẳng lẽ nó đã bị ổng chiều đến hư cả người mất rồi hay sao – Con rất xin lỗi thưa giáo sư. Lần sau con sẽ chú ý hơn ạ.
- Được rồi! Vậy điều gì đã khiến cậu Potter đây phải tìm đến bức chân dung của ta như thế này? – Thầy Snape dường như cũng khá hả hê (và bất ngờ nữa) trước thái độ phục thiện nhanh chóng của Albus.
- Dạ? – Albus không tin vô tai mình nữa
- Vấn đề của trò! Chẳng lẽ trò gào cái họng lên gọi ta ra đây chỉ để nói mấy lời xin lỗi vô nghĩa này?
- À vâng vâng, vấn đề của con là…
Cứ như thế, cho đến khi Albus rối rít cúi gập người xin lỗi thầy Snape và ngó ổng biến mất khỏi khung tranh (Sau khi đã xả cho hết lượng noc rắn của mình), nó mới chợt nhận ra thế quái nào mà nó đã đàm đạo với thầy Snape được cả tiếng đồng hồ, tới nỗi mồ hôi đầm đìa vì ở gần lò sưởi, chân cẳng tê rần vì ngồi quá lâu còn đầu óc ong ong lên với một ề kiến thức cao siêu. Có vẻ thấy Snape sẽ không bao giờ thèm đếm xỉa đến việc kẻ ngồi nghe ổng thuyết giảng về độc dược là bậc thầy ở hiệp hội hay chỉ là đứa học sinh năm nhất. Albus dám thề là nó chẳng hiểu tới phân nửa những gì ổng nói, nhưng với nó, tối nay vậy là đủ rồi.
Lần sau, nó sẽ cố gắng hỏi bài vở thầy Snape vào ban ngày.
-----------------------------
Những con mắt của toàn bộ học sinh nhà Slytherin dường như sắp sửa rớt sạch xuống đật khi họ phát hiện ra rằng sau hàng đống lần gõ của làm phiền bức chân dung độc địa nhất Hogwarts, Albus vẫn còn sống nhăn răng dưới làn mưa độc dược của thầy Snape, trái tim thằng bé vẫn còn khỏe mạnh và thậm chí nó cũng chưa mất cái tay hay cái chân nào, cũng chưa gào khóc đòi tự tử. Albus tỏ vẻ thông cảm với nỗi khiếp vía ấy, vì thầy Snape đúng là không bao giờ được giới thiệu kèm với những tính từ kiểu như “Dễ chịu” hay “Thân thiện”, nhưng nó cũng cảm thấy mình cần có nghĩa vụ phải giải oan cho ổng – cái người mà giờ có vẻ đã trở thành cuốn đại bách khoa toàn thư về độc dược của nó:
- Thực ra thầy Snape cũng … không tệ đến thế đâu?
- Đâu ai bảo ổng tệ đâu – Scorpius thì thào, ngó lom khom như thể nó tin rằng thầy Snape có thể bất thình lình xuất hiện trong bất cứ khung tranh nào để xịt nọc độc lên người nó. – Ý mình là, thầy rất khó gần không phải sao? Khi ở nhà, đến ba mình cũng phải ăn nói khép nép trước ổng đấy, bồ phải nghe ổng mắng ba mình, kinh khủng lắm! Ấy là ba mình còn là con đỡ đầu của ổng, học trò cưng của ổng hồi trước á! Mình cứ có cảm giác như thầy Snape… chưa bao giờ cười trong đời ấy!
- Thì… – Albus thừa nhận, những điều mà thằng bạn nó nói đúng quá xá cỡ, đúng không cách gì cãi lại được. Nó vắt óc cố tìm cách biện hộ – Nhưng thầy ấy giỏi độc dược cực kì, và thật ra thì mình luôn nhận được câu trả lời mỗi khi mình hỏi thầy bất kì điều gì về độc dược, bất kì câu hỏi nào ấy.
Dù câu trả lời thường không phải dạng lời nói dịu dàng dễ nghe gì, nó kín đáo nghĩ thêm, rồi đột nhiên thở dài.
- Thực ra thầy giảng bài cũng hay lắm – Albus nói không quá tự tin – Nếu có thắc mắc về môn Độc dược thì các cậu có thể… thử…
Nhưng vẻ mặt của Scorpius và mấy đứa bạn quanh đó đã biểu lộ thật rõ ràng rằng chúng thà tự mình tọng sạch mớ độc dược chúng điều chế ra vào họng còn hơn.
Albus vừa mới phát hiện ra rằng dường như nó đã dần miễn nhiễm với mớ nọc rắn của thầy Snape rồi, những lời mắng mỏ xối xả của ổng dần không còn làm nó hoảng sợ nữa, thậm chí nếu một ngày trái gió trở trời ổng quyết định nói năng nhẹ nhàng lại, Albus nghĩ chắc nó sẽ thấy kì cục lắm. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa Albus là đứa thân lưa ưa nặng, nếu được thì nó vẫn luôn ao ước thầy Snape sẽ được ôn hòa như ba nó, như anh Teddy, hay bét ra cũng dễ chịu như bác Bill (Dù bác có sở thích siêu kì quặc về món bít tết sống nhăn). Nếu được như vậy thì trải nghiệm với thế giới độc dược của nó chắc không khác gì thiên đường rồi!
- Có vẻ cậu Potter rất khoái cái ý tưởng làm phiền đến ta? – Một ngày, giáo sư Snape khó chịu hỏi, nhưng Albus không thể trách ổng được, tuần này nó đã gõ cửa bức chân dunng tới tận bốn lần, và với giáo sư Snape thì như thế là quá đủ rồi.
Lúc này, phòng sinh hoạt chung vẫn còn khá nhiều người, tiếng của giáo sư Snape không lớn, nhưng bằng một cách bí hiểm nào đó, tất cả mọi người đều nghe thấy. Không ai bảo ai, đám học sinh lục tục kéo nhau lên phòng nghỉ hết ráo, đến nỗi sau rốt chỉ còn mình thằng Scorpius là còn kiên cường bám trụ lại, dù nó cũng nhanh chóng đầu hàng chỉ mười phút sau đó.
- Con rất xin lỗi thưa giáo sư – Albus phản xạ lại – Nhưng con muốn biết là…
Những lời như thế đã dần trở thành khúc dạo đầu cho những buổi phụ đạo (Mà quá trình chủ yếu là thầy Snape dùng kiến thức để xài xể, còn Albus há hốc miệng mà nghe, hỏi những câu ngô nghê và bị la lối thậm tệ). Từ khi bắt đầu biết tới chuyện hỏi bài giáo sư Snape, Albus đã có thể đọc được những cuốn sách độc dược ở trình độ cao hơn, điều ấy càng củng cố thêm tình yêu mãnh liệt của nó với môn học này. Tình yêu đó lớn đến nỗi đôi khi nó thậm chí còn thầy thầy Snape chính ra cũng là một giáo sư dễ thương đấy chứ. Tất nhiên, những suy nghĩ đáng sợ như thế phải được khóa kín vĩnh viễn trong đầu nó rồi. Ba nó từng kể lại trong một bức thư cú rằng thầy Snape từng là một bậc thầy về chiết tâm trí thuật, và Albus thấy mừng rằng bức chân dung của thầy sẽ không siêu việt đến thế. Nhưng thi thoảng, nó cũng để lộ sự khoái trí của mình một cách hơi quá đà, khiến cho thầy Snape được dịp mỉa mai:
- Dường như cuộc sống của cậu Potter ở nhà Slytherin đây rất dễ chịu nhỉ?
- Vâng, nhờ có thầy cả! – Albus nhún vai, nói trước cả khi cái đầu nó kịp suy nghĩ cho thấu đáo.
Trông thầy Snape như thể vừa nuốt phải một con ruồi, nhưng Albus thề rằng mình đã nói thật. Nó đang rất tận hưởng cuộc đời học sinh của mình tại nhà Slytherin đấy chứ. Ba nó nói ổng tự hào về nó, anh James lâu lâu chạy sang thăm nó, nó có một thằng bồ tèo chí cốt, có một ông thầy độc dược ngay trong phòng sinh hoạt chung, và giờ thì đám học sinh cùng nhà chẳng ai còn xì xào chỉ trỏ mỗi khi thấy nó nữa. Albus đoán rằng việc là nó vẫn còn sống sót dưới sự dạy dỗ của giáo sư Snape đã khiến mấy đứa Slytherin khác coi như một sự công nhận rồi. Chắc thầy Snape sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng sự có mặt của ổng mỗi khi Albus gõ cửa bức tranh ấy đã có tác động lớn thế nào tới đời học sinh của thằng nhỏ đâu.
- Cái tính tự cao của trò, giống hệt thằng cha trò vậy!
Mừng vì thầy ấy nhìn ra được sự giống nhau giữa mình với ba, Albus nghĩ thầm, và như mọi khi, nó cố để không chọc tức thầy Snape bằng cách nói ra điều ấy.
_____________________
- Ôi chà! Ngài Potter! Albus à! Nói xem ba bồ ngầu cơ nào chứ! – Scorpius rít lên vào cuối tiết học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, mặt nó đỏ lên vì phấn khích, giống như phần lớn học sinh trong lớp bây giờ.
Mặt Albus cũng đỏ lừ, nhưng không chỉ vì tự hào, mà còn vì ngượng nữa.
- Đừng gọi ba mình là “ngài” nữa mà…
Mọi người đều biết rằng bên cạnh công việc ở sở thần sáng, ngài Harry Potter còn là giáo sư danh dự cho bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám ở Hogwart nữa. Mỗi năm, ông sẽ dành một vài buổi để tới Hogwarts đảm nhiệm chức vụ này. Hôm nay là lần đầu tiên đám tân sinh năm nhất được trải nghiệm những bài giảng do chính vị anh hùng lừng danh ấy đứng lớp, khỏi phải nói tụi học trò kích động đến mức nào. Albus, dù đã sống cùng ba nó suốt mười một năm, cũng không khỏi hồi hộp mong chờ. Và tất nhiên, ba nó đã không khiến nó với đám bạn thất vọng. Sự dễ hiểu cùng tính thực tế trong bài giảng hôm nay của ba nó quả thật đã khiến cho đám nhóc lác mắt ra vì thán phục. Ở ba nó tỏa ra một bầu không khí rất đặc biệt, khác hẳn với những giáo sư vốn quanh năm chỉ sống tại Hogwarts. Albus thề rằng nó đã nghe một đứa bên nhà Gryffindor thì thào rằng chưa bao giờ nghĩ Phòng chống nghệ thuật hắc ám là một môn học thú vị như thế. Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến nó phổng mũi lên rồi.
Và nó còn vui sướng hơn nữa khi thấy ba mình đứng đợi ở cửa phòng học ngay sau khi các tiết học kết thúc. Trong ánh mắt ghen tị rõ rành rành của Scorpius và những đứa khác, Albus đi với cha, cố gắng để trông không quá tí tởn, nhưng việc ấy có vẻ không thành công lắm, vì đã khá lâu rồi kể từ đợt nghỉ lễ giáng sinh nó mới lại được gặp ba.
- Mọi việc vẫn tốt chứ hả, chàng trai? – Harry vỗ vỗ vai nó, thân mật hỏi. Trong cả ba anh em, nó là đứa thân thiết với ba nhất.
- Đều ổn ạ! – Ba biết không, cái…
Nó bắt đầu líu ríu trò chuyện đủ thứ với ba nó, và bỗng nhiên có bao nhiêu là chuyện đề nói, cho dù mỗi tuần nó đều chăm chỉ gởi thư cú về nhà (đôi khi là gửi thay phần của James nữa). Câu chuyện cứ kéo dài mãi cho đến khi nó phát hiện ra hai ba con đang đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, với hai con thú đá oai vệ canh cổng. Albus hơi sửng sốt một chút, vì nó đã nghĩ rằng cả hai đang trên đường tới gặp James.
- Trong thư con nhắc rất nhiều về thầy Snape, dường như ổng đã giúp con rất nhiều, đúng không? – Ba nó nói – Ba nghĩ mình nên gặp thầy để cảm ơn chứ nhỉ?
Trong mắt ông có gì đó rất phức tạp, hệt như cái lúc thầy Snape nhìn vào mắt nó ở lần gặp nhau đầu tiên. Nhưng những điều ấy sẽ qua đi rất nhanh, để thay vào đó là một sự tinh quái hiếm khi thấy được. Ba nó có âm mưu gì đây? Thiệt chẳng giống ổng ngày thường tẹo nào. Nhưng trước khi nó kịp hỏi cho ra lẽ, Harry đã đọc mật khẩu rồi kéo nó vào cùng.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên Harry bước vào nơi này, Giáo sư Mc.Gonagall mỉm cười chào ba nó theo cái cách ít nghiêm nghị nhất mà Albus từng thấy, bà cũng nhanh chóng ra ngoài như thể biết cha nó định làm gì. Những bức chân dung khác lao xao thăm hỏi Harry như thăm hỏi một người bạn cố tri, tạo nên một cảnh tượng khá vui nhộn. Tất cả những bước chân dung, trừ một bức vẫn chỉ có cái nền đen thui. Tất nhiên, đó là bức chân dung của thầy Snape. Ở trong phòng hiệu trưởng, khung tranh của thầy Snape nhỏ nhưng cầu kì hơn nhiều cái được treo tại phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin.
Harry vui vẻ chào hỏi với tùng người một, rồi mới dắt Albus đến thẳng bức chân dung của thầy Snape. Trong khi Albus định nói gì đó, thì ba nó đã thẳng tay mà gõ lên khung ấy, y như cách mà ngày thường nó vẫn làm.
- Giáo sư Snape, thưa giáo sư Snape – Ngạc nhiên làm sao, đến cả câu chào mà ba con nó cũng giống nhau nữa. Sự thích thú ấy đã khiến Albus bớt đi chút kinh ngạc.
Tất nhiên, thầy Snape cũng chẳng vì thế mà xuất hiện, Albus định nói với ba rằng hay để nó thử gọi xem sao, thì Harry đã hắng giọng và nói luôn một tràng:
- Thưa giáo sư Snape, con là Potter, lâu rồi mới gặp thầy, con chỉ muốn nói là, cảm ơn thầy đã chăm sóc cho con trai con Albus trong suốt thời gian qua, thầy đã giúp nó rất nhiều đấy ạ.
Không biết có phải Albus đã hoa mắt hay không, nhưng nó thấy ba nó có vẻ hơi xấu hổ khi nói những điều ấy, gương mặt ba đang giãn ra thành một tổ hợp kì quặc giữa nhẹ nhõm và bực bội, giữa buồn cười và, ngạc nhiên chưa, ngượng nghịu. Thật không thể tin là ổng xoay sở đủ để cùng lúc biểu hiện hết ráo mấy thứ cảm xúc đó cơ. Chưa bao giờ nó thấy ba mình như thế cả, má nó từng bảo rằng ổng đã quá tuổi để đỏ mặt vì mấy điều nhỏ nhặt rồi, nhưng đúng là ổng đang làm thế đấy. Giờ đây trong mắt Albus, Harry trông giống một học sinh lớn xác hơn là giám đốc trẻ nhất lịch sử của Sở Thần sáng.
- Ừm – Ngừng một lúc, ba nó nói tiếp – Cảm ơn thầy, mọi việc đã ổn, tất cả đều đã ổn rồi!
Câu này thì Albus chẳng hiểu gì cả? Có lẽ lại là một trong những kiểu lấp lửng đầy bí ẩn của người lớn rồi. Nhưng trong lúc nó đang thắc mắc, một giọng nói cực kì hiền từ và già nua vang lên:
- Severus sẽ hiểu thôi, con trai ạ! Cậu ấy chỉ là hơi khó tính chút đỉnh ấy mà!
Người nói câu ấy là một ông lão râu tóc bạc trắng xóa với cặp kinh nửa vẩng trăng đậu trên sống mũi thấp ở bức chân dung gần đó. Không cần nhìn tên, Albus cũng biết đó là cụ Dumbledore, một người mà nó mang tên. Harry cười hì hì với cụ và gật đầu:
- Con đoán thầy ấy nghe được mà!
Albus không biết ba nó với cụ Dumbledore lấy đâu ra cái niềm tin ấy, nhưng ngay cả chính nó, khi nhìn vào bức chân dung đen thui ấy, cũng tự nhiên có một cảm giác quái lạ rằng thầy Snape đã nghe không sót một tiếng nào.
“Lần sau mình thử hỏi thầy xem sao” – Nó nhủ thầm – “Cá là thầy sẽ chối phắt cho mà xem”.