Harry Potter và tiệc sinh nhật mười chín tuổi không hề sóng gió

Harry Potter - J. K. Rowling
Other
G
Harry Potter và tiệc sinh nhật mười chín tuổi không hề sóng gió

- Ôi Harry cưng! Mọi người đang chờ con đấy! – Bà Weasley suýt xoa ngay khi thấy Harry trên ngưỡng cửa nhà mình, đằng sau bà, những tiếng reo hò khác cũng đang đuổi theo như để cùng chào mừng nó!

- Dạ vâng! Con xin lỗi vì đã tới trễ! Chú Kingsley còn phải giúp con trốn khỏi mấy tay bên “Nhật Báo Tiên Tri”, chú ấy thiệt là tốt bụng. Chú cũng gửi lời hỏi thăm mọi người đó!
- Ồ, không sao đâu cưng! Cũng chỉ vừa đông đủ thôi, mau vào đây đi! Trông con xơ xác quá đấy!

Harry bước theo bà Weasley vào, lòng nó rộn ràng lên khi nghe được trong khối âm thanh huyên náo từ phía phòng bếp những giọng nói thân quen. Tuần vừa qua thiệt là một cơn ác mộng kinh hoàng, những chuyến công tác mãi tít Albama cùng cả xấp công vụ bên sở Thần Sáng đã đè lên nó muốn sụp bà chè. Nó và Ron đã phải tự ếm cho nhau nhiều bùa tỉnh táo đến nỗi nó còn chẳng nhớ nổi sinh nhật của mình sắp tới, cho đến khi bị cả Ron lẫn bài viết trên “Nhật Báo Tiên Tri” đập vào mặt.

Giờ thì cái thằng bồ tèo của nó hiện đang ở trong nhà bếp, bận cãi cọ cái gì đó với Percy (Harry có thể đoán được họ đang cự nự nhau cái gì), thậm chí còn chẳng để ý là Harry đã đến nơi rồi. Những người khác thì đều vui vẻ chào nó, George huýt gió rồi cúi chào rất nghệ trong khi Ginny nhảy tới ôm chầm lấy nó, rồi hất đầu ngạo nghễ với những ông anh đang huýt gió trêu chọc bên cạnh. Cô bé ấn nó vào bàn tiệc rồi thản nhiên ngồi bên cạnh, trong khi Harry phải cố để không chà tay lên hai vành tai của mình. Những lời chúc mừng được dội xuống tới tấp. Mở đầu là Ron (vừa đình chiến với Percy xong) và Hermione, rồi đến ông bà Weasley, anh Bill cùng Fleur, anh Charlie (Mới từ Rumani về), anh Percy (vẫn còn quạu đeo) và anh George. Vài cánh tay vươn đến vò cho tóc nó xù thêm hay đập lưng nó thùm thụp. Rồi sau đấy, tất cả cùnghào hứng reo hò khi bà Wealey tuyên bố bữa tiệc sinh nhật mười chín tuổi của Harry đã bắt đầu. Những phần thức ăn ngon nhất cũng được bà Weasley bưng ra bày trước mặt nó (“Con gầy đi nhiều quá Harry cưng! Nếu mấy lão bên Sở Thần Sáng còn bắt con với Ron tăng ca nữa, bác thề bác sẽ gửi thư sấm tới cho mà xem”), mùi hương của chúng khiến Harry nhận ra mình đang đói cồn cào. Dám nó ăn được hết cả con bò mộng ấy chứ.

Những món của bà Weasley luôn luôn ngon tuyệt cú mèo. Harry, kẻ đã phải tồn tại bằng dược dinh dưỡng, bánh mì và cà phê suốt tuần qua, hoàn toàn hạnh phúc khi được tọng đầy mồm món thịt hầm trứ danh của bà ấy, cũng như uống đến thỏa thuê món nước bí rợ khoái khẩu đã lâu chưa sờ vào. Nó mải mê với chuyện ăn uống đến nỗi suốt phần đầu của bữa tiệc nó gần như chẳng nói câu nào. Thay vào đó, nó chỉ nhìn thôi, nhìn từng gương mặt vô cùng quen thuộc, và nghĩ ngợi vẩn vơ những điều mông lung. Cũng phải vài tháng rồi kể từ hồi anh Percy đính hôn nó mới có dịp ngồi cùng với nhà Weasley như thế này. Nó chợt nhận ra mớ tóc đỏ rực ít ỏi trên đầu ông Weasley đã thêm nhiều mảng bạc, nó nhận ra bà Weasley dường như ít la lối về dám con trai hơn trước kia. Nó thấy Bill vẫn ưa mấy món thịt tái, Charlie đã có thêm vài vết bỏng nhìn khá ngầu trên cổ (“Một bé rồng Nauy đỏng đảnh ấy mà”). Percy dường như tiến thêm một bước nữa trong bài diễn văn tranh luận về luật của chổi thần, rồi Ginny cũng đã đổi sang một kiểu tóc mà theo ý Harry là rất cá tính. Và George, George thì vẫn chưa bỏ được thói quen quay sang phía bên trái của mình, nơi mà giờ đã trống rỗng, để tìm kiếm một điều gì đó. Ý nghĩ về George khiến tim Harry hơi nhói lên, nó vội vàng giấu giếm điều này bằng cách nốc một ngụm tướng nước bí rợ.

Muốn nhanh chóng thoát ra khỏi cái hố sâu hun hút ấy, nó bèn quay sang để nhanh chóng sa đà vào cuộc tranh luận về tàu điện ngầm Muggle với ông Wealey và Hermione. Việc nói chuyện khiến nó khá hơn nhanh chóng, vậy nên nó khá hăm hở khi cùng Ron, George và Charlie bình luận về Cup Quidditch thế giới, hay khi bị cuốn vào vào cuộc trò chuyện về những đứa trẻ với vợ chồng Bill (Teddy con đỡ đầu của nó đã được gần ba tuổi, và thề có Merlin thằng bé là con quỷ nhỏ đáng yêu nhất thế giới). Cuộc vui lên đến cao trào khi bà Weasley mang ra chiếc bánh kem khổng lồ nhất mà Harry từng thấy. Mặc dù bụng đã no căng, Harry vẫn ráng ních thêm hai miếng bánh và uống thêm một hớp nước bí rợ nữa, trước khi giơ tay tuyên bố đầu hàng.

Khi Ron thả cái nĩa xuống và cam đoan nó sẽ không thể ăn thêm cái gì nữa cho đến trưa ngày mai, bữa tiệc đã gần như kết thúc. Mọi người, hơi lắc lư một tẹo do quá no, chuyển sang tiết mục tặng quà cho Harry. Dù đã mười chín tuổi, Harry vẫn háo hức mở từng món quà. Hermione tặng nó một cuốn sách dày cộp có cái bìa da kiểu cách tên là “Những thần sáng lẫy lừng nhất thời đại cha ông chúng ta” (Có khi quyển sách này hóa ra lại hay đấy chứ!), Ron tặng nó một bộ bảo quản chổi thần mới nhất thay cho bộ cũ nó đã dùng từ đời tám hoánh (Bổ sung thêm bảy loại bùa điều hướng cùng hai mùi si đánh bóng mới toanh). Quà của ông bà Weasley là một chiếc túi không gian cực kì rộng, bên trong đã có sẵn rất nhiều đồ ăn đã ếm bùa chống mốc (“Hãy dùng nó cho những chuyến công tác của con nhé con yêu”), Harry nhanh chóng bỏ thêm vào đấy những bình dược trị thương - quà của Bill và Fleur. Charlie tặng Harry một món trang sức phòng ngự là bằng nanh rồng rất đẹp, trong khi quà của Percy lại là một cái gim cài lễ phục sáng bóng biết phát ra mấy bản nhạc siêu buồn ngủ. George cũng hí hửng bê đến một hộp to tưởng những món quậy mới nhất trong cửa tiệm Giỡn nhà ảnh. Cái hộp khiến bà Weasley phải hết sức kiềm chế để không quát vào mặt George, nhưng lại khiến Harry khá thích thú, dù xét ra nó cũng hơi quá tuổi để mê mẩn mấy cái trò ấy rồi. Nó cứ nghĩ Ginny cũng sẽ hùng hổ mà đưa quà cho nó như mọi khi, nhưng cô bé lại chỉ nhét vội một cái hộp nhỏ vào túi áo của nó, rồi ra vẻ bí mật dặn nó không được mở ra ở đây. Điều ấy khiến nó tò mò phát điên, nhưng ít ra nó cũng đủ thông minh để không chống lại quyền lực của Ginny ngay dưới mũi cô bé.

Những người không đến dự tiệc được cũng đã gửi quà đến chỗ nó từ hôm qua, như là lão Hagrid với túi bánh đá trứ danh, thậm chí cả gia đình Duddley cũng đã gửi tới món quà có thể nói là khá khẩm nhất nó từng thấy. Thực lòng mà nói, kể từ sau khi được nó cứu khỏi mấy ông kẹ, Dudley đã rất cố gắng để thể hiện rằng nó cũng coi Harry là em họ đấy, nên biết đâu được, có khi đến một ngày nào đó nó sẽ muốn tới thăm họ một chuyến thì sao?

“Hy vọng dì Petunia sẽ không rít lên khi thấy mình!” – Harry nghĩ vẩn vơ với một chút khoái trá nhè nhẹ. Nó nhìn xuống đống quà chất đầy trước mặt mình, rồi lại nhìn từng gương mặt trong phòng. Bây giờ nó cảm thấy ấm áp và dễ chịu hơn tới nỗi còn chẳng buồn tiếc nuối cái bữa tiệc rình rang mà người ta định sẽ tổ chức cho nó vào tối nay. Xét cho cùng thì đó là bữa tiệc dành cho Kẻ Được Chọn chứ không phải thằng Harry Potter, một lần năm ngoái là quá đủ điên rồ với nó rồi. Mà giờ nghĩ lại, đúng ngày này của chín năm về trước, khi thằng Harry Potter mười một tuổi khốn khổ đang so ro rét run trong căn chòi giữa biển, nó đâu dám nghĩ tới một ngày nó sẽ được chào đón như người thân trong nhà một nơi tuyệt vời như thế này. Sau tám năm, mọi thứ dường như đã đổi khác, cả tốt lên lẫn xấu đi, nhưng Harry mừng vì cuối cùng, nó vẫn còn được ngồi đây ăn đến no kềnh bụng và chết chìm trong đám quà sinh nhật đáng yêu này.
------
Hermione đập cửa phòng Ron ngay sau khi Harry và Ron vừa tròng xong bộ đồ ngủ, cô nàng mang theo ba cốc bia bơ khá bự. Chẳng ai bảo ai, ba đứa tụi nó ngồi quây quần cạnh nhau bên ô cửa sổ, nhấm nháp bia bơ và cùng nhau trải qua những thời khắc cuối cùng của ngày. Tuy suốt ngày gặp nhau ở Bộ Pháp thuật, tụi nó cũng khó có dịp được thảnh thơi thế này. Sau khi chiến tranh kết thúc, cả ba đứa bọn nó phải lao ngay vào công cuộc tái thiết lại giới phù thủy. Vô vàn chuyện cần tụi nó giải quyết, cuốn phăng tụi nó như cơn lốc. Có đôi khi, Harry giật mình nhớ ra rằng nó, Ron và Hermione thực ra mới mười chín tuổi, và nếu như chưa từng dính dáng gì đến giới Phù Thủy, nó thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học nữa. Thế mà nó cứ có cảm giác như đã sống đến nửa đời người rồi ấy chứ.

Ron đang cố hết sức hỏi nó về món quà của Ginny, còn Hermione thì cố hết sức mắng Ron (“Thiệt tình! Bồ không thể tế nhị hơn một chút được sao?”). Nhìn hai đứa bạn, Harry tự hỏi chẳng biết bao giờ tụi nó mới kết hôn, loanh quanh một hồi nó lại nghĩ đến Ginny cùng món quà bí mật của cô bé, và thế là tự nhiên nó đâm ra ngượng ngùng.

Những câu chuyện của ba đứa cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là mấy thứ vụn vặt lơ mơ, chúng khiến Harry nhớ tới thời mà cả ba vẫn còn là học sinh ở Hogwarts. Kể từ khi ấy, tụi nó đã đi được một quãng đường khá xa rồi.

- Mình mừng là mọi thứ đã ổn! – Nó khẽ thì thào. Qua ô cửa kính, nó nhìn xuống khu vườn của nhà Weasley. Mọi thứ yên bình quá. Bên trong căn nhà này, những người nó yêu quý đang chuẩn bị say ngủ, chẳng còn mối nguy nào có thể de dọa đến họ được nữa.

- Ừ! Bồ tèo ạ - Ron cười hì hì vô vai nó, trong khi Hermione khe khẽ cụng chén với cả hai thằng. – Hơi oải một tý, nhưng mọi việc đều đâu vô đó hết ấy mà!

Và, mặc cho đã no căng, chúng vẫn cùng nhau nốc cạn những giọt bia bơ cuối cùng.