
Harry chầm chậm lê chân lên từng bậc thang xoắn ốc dẫn đến Tháp Thiên Văn. Sự mệt mỏi mà quãng đường dài mang lại không hề gây khó dễ cho chàng trai thế nhưng tay chân cậu vẫn run cóng như băng.
Vì cậu biết điều gì đang đợi cậu trên đỉnh tháp.
Người đàn ông đứng tĩnh lặng như màn đêm, gió trên đỉnh Tháp Thiên Văn đêm nay dữ dội hơn hẳn so với thường ngày và càng không thể so sánh với địa thế khi trên mặt đất. Tuy vậy, tấm áo chùng đen tuyền của ông chỉ hơi gợn sóng, uyển chuyển thành những vòng cung đẹp đẽ. Nếu đó là Giáo Sư Dumbledore thì Harry đã không lạnh người đến vậy. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cụ đã qua đời trước khi đại nghiệp hoàn thành và giờ việc đó, có vẻ như đã được “chuyển giao”. Việc chuyển giao này cơ bản mà nói chẳng thay đổi gì nhiều trừ việc mọi người khá bất mãn với ý nguyện của vị Hiệu Trưởng quá cố. Với Harry, tuy Giáo Sư Snape kín tiếng hệt như cụ Dumbledore, thậm chí mối quan hệ giữa họ chưa khi nào là yên bình thì việc bên cạnh vị cựu Giáo Sư Độc Dược, vì một nguyên nhân nào đó, lại khiến Harry yên lòng hơn. Những suy tính ẩn ý của Giáo Sư Dumbledore và việc cụ luôn giữ bầu không khí yên bình giả tạo bằng cách không để Harry biết bất kì điều gì luôn khiến cậu có cảm giác bất an. Việc không được nhận thức sự thật chưa khi nào khiến Harry yên lòng.
Ít ra Giáo Sư Snape sẽ không chần chừ quẳng cậu vào thẳng rắc rối với không chút ngại ngần dằn vặt nào.
Hoặc bởi vì Harry……
Cậu biết người đàn ông đã nhận ra sự hiện diện của cậu. Việc ông không nổi cáu vì phải đợi quá lâu khiến Harry thấy lạ lùng. Có thể ông đang phải sắp xếp suy nghĩ và việc khiến ông phải sắp xếp suy nghĩ lâu đến thế không thể là một việc tầm thường. Đặc biệt việc này liên quan đến Harry, nó càng không thể bình thường. Không một thứ gì dính dáng đến Cậu Bé Vẫn Sống mà bình thường. Từ những chuyện vụn vặt đến các mối quan hệ rắc rối quẩn quanh cậu ta.
Và người đang đứng trước mặt cậu đây cũng như vậy. Mối quan hệ giữa họ chưa khi nào là bình thường.
“Thầy đã tìm ra một Trường Sinh Linh Giá?”
Vị Hiệu Trưởng đương nhiệm không có vẻ gì ngạc nhiên với câu hỏi vừa rồi. Điều này khiến Harry thấy dễ chịu. Người đàn ông này hiểu cậu hơn hẳn những người thân thiết xung quanh. Một việc có thể khiến Snape phải gặp trực tiếp cậu, đó hiển nhiên phải là Trường Sinh Linh Giá. Nếu chỉ là thông tin về nó, thầy ấy không cần làm vậy. Nếu thầy ấy muốn Harry ở đây, ắt hẳn sẽ có một chuyến đi. Không ai có thể kết nối với thứ đó mật thiết như chính cậu. Và thầy ấy rõ ràng không thể tin tưởng ai ngoài bản thân mình và chính Harry cho nhiệm vụ lần này. Việc được tin tưởng khiến tay chân Harry thấy ấm áp trở lại. Cậu không hề ngốc như nhiều người vẫn tưởng và chẳng có gì ngạc nhiên khi người duy nhất nhận ra điều đó chỉ có Snape.
Cậu đến đứng cạnh người đàn ông trên mép đá. Sự sợ hãi bị rơi xuống dường như đã trôi vào dĩ vãng dù một phút trước đây Harry vẫn lo những cơn gió đêm nay sẽ cuốn phăng cậu bay khỏi thành. Liệu Snape có cứu cậu không? Họ đâu có cây chổi nào trên này. Dù là một pháp sư tài ba như cụ Dumbledore cũng không thể bay tự do như vậy.
Sai! Câu hỏi đúng là, liệu Snape có muốn cứu cậu không?
Vị Hiệu Trưởng khẽ nhìn sang chàng trai bên cạnh, đôi mắt ông tối đen như mực, u ả với nhiều thứ cảm xúc khác nhau duy không hề tồn tại bóng dáng của sự sợ hãi. Ông không có lý do để sợ, người ta đồn rằng Snape không biết sợ, chưa khi nào Harry nhận ra nỗi sợ hiện diện nơi ông hoặc ông đã học được cách ẩn nó đi như một bậc thầy thực thụ, hệt như cách ông đã làm với nhiều thứ trong đời. Mái tóc ông khẽ rối lên trong gió, vài sợi vương vấn trên đôi gò má nhợt nhạt, ông để mặc chúng.
“Ta biết trò không tin ta.”
Harry chỉ im lặng.
“Trò không có lý do để làm vậy. Ta đã giết cha mẹ trò.”
Chỉ có im lặng. Không có sự giận dữ, Harry đã vượt qua được chuyện này.
“Ta cần trò cho nhiệm vụ lần này.”
Harry khẽ gật đầu.
“Ta biết trò đã nhận ra. Nhưng trò cần hiểu, trong chuyến hành trình đêm nay, nếu ta yêu cầu trò làm bất kì việc gì nhằm đạt được mục đích cuối cùng, trò cũng phải thực hiện.”
Harry gật đầu, dẫu có chút chần chừ.
“Nếu ta yêu cầu trò giết ta?” – giọng vị Hiệu Trưởng lặng lẽ êm ả cứ như đó chẳng là gì với ông.
Sự sợ hãi dâng lên trong lòng Harry.
“Trò phải làm vậy.” - ông khẽ nhếch môi cho một nụ cười - "Đừng lo, ta đã để lại một lá thư miễn trừ mọi tội trạng cho trò. Ngục Azkaban không phải nơi hay ho cho vinh quang."
Cả người cậu lạnh cóng với câu trả lời đó.
“Nếu ta yêu cầu trò bỏ mặc ta mà chạy đi?” – giọng ông vẫn mượt mà dẫn dụ cậu đưa ra câu trả lời mà ông hằng mong mỏi.
Cậu do dự, “Em phải làm vậy.”
“Đúng vậy, Potter.” – chất giọng mềm mượt vẫn bình thản.
“Nếu ta yêu cầu trò phải hi sinh?”
“Em sẽ làm vậy.” – cậu trả lời chắc nịch.
Mắt ông khẽ nhắm lại, đầu khẽ xoay đi hướng khác cứ như đang tránh đối diện với sự thật. Đoạn ông quay lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu.
“Sai rồi, Potter. Trò phải chạy đi.”
Cậu ngẩn người, rồi một khoảnh khắc lóe sáng, cậu chợt hiểu ra mọi thứ. Cả hai rơi vào im lặng.
“Trò đã hiểu ý ta?” – người đàn ông thầm thì.
Harry cúi gằm mặt nhưng vẫn gật đầu.
“Giờ thì nắm tay ta. Chúng ta sẽ phải độn thổ. Ta cần nói trước, việc này khá khó chịu một khi trò chưa quen.”
“Chẳng phải không được phép độn thổ trong khuôn viên trường hay sao?”
“Ta có đặc quyền.”
Harry vịn hờ lên cổ tay ông. Cậu không dám làm nhiều hơn, ông sẽ nổi giận.
“Ta không muốn bị làm phiền vì Harry Potter lừng lẫy phải lên trang nhất Nhật Báo Tiên Tri với hình ảnh thi thể rải rác tứ phía sau màn độn thổ bất thành từ vị Hiệu Trưởng bất tài nhất lịch sử gây ra.”
Harry phì cười, tay cậu khẽ dịch chuyển xuống sâu hơn và đan các ngón tay vào bàn tay to lớn của ông.
Và họ rời đi.
Vài giây sau Harry thấy mình loạng choạng nghiêng ngả đứng trên mỏm đá cheo leo, gió trên đầu gào thét đáng sợ hơn đỉnh Tháp Thiên Văn hàng trăm lần, bên dưới sóng biển nổi cơn cuồng nộ xoắn lấy những cột nước cuồn cuộn đập vào mỏm đá nơi cả hai đang đứng, bầu không khí tanh nồng mùi biển cả. Vị thảo mộc và hương thơm thanh mát đậm vị rừng thẳm trên người Giáo Sư Snape khiến Harry thấy bình tâm, cậu nhận ra ông đã choàng tay qua vai cậu từ thuở nào. Cậu đứng vững trong vòng tay ông, cứ như không gì có thể làm lay chuyển nổi ông, sự vững vàng như bàn thạch của ông khiến tình thế hiểm nguy hiện tại thuyên giảm đi ít nhiều. Ít ra Harry biết tâm trí ông sẽ khiến những thế lực muốn tấn công bọn họ gặp trở ngại cực kì lớn.
“Trò nghĩ sao?”
“Hả?”
Mồ hôi túa ra như tắm dẫu buổi đêm có lạnh lẽo. Họ vẫn đang đứng trên mỏm đá, thầy ấy đang nhìn chăm chú vào một cái hang từ xa và không hề có dấu hiệu sẽ dịch chuyển. Dường như vị Giáo Sư không buồn bận tâm đến những con sóng đang gầm gừ vỗ ầm ầm vào vách đá bên dưới.
“Ta sẽ không để trò phải rơi. Đừng lo.”
Đó không phải là những gì đang khiến Harry phải túa mồ hôi. Harry đỏ mặt. Chết tiệt.
Ông ấy sẽ giết mày nếu biết những gì mày đang thật sự nghĩ.
“Ta muốn trò tập trung vào cái hang kia, nói ta biết suy nghĩ và cảm giác của trò.”
Vị Hiệu Trưởng vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái hang, đôi mắt ông dò xét xung quanh cứ như một nhà địa chất học thực thụ. Harry biết ông vẫn đang cân nhắc rủi ro và tính toán đến mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Giáo Sư Snape là một bản thể Slytherin nguyên bản thứ thiệt, không phải kiểu nửa mùa như Harry hay nguyên bản Gryffindor như cụ Dumbledore, việc ông tính toán đến từng millimet lớp đất đá chẳng có gì là lạ. Điều lạ duy nhất ở đây là việc ông đã hỏi ý kiến cậu. Chưa một ai từng hỏi ý cậu trước đây, đặc biệt là những người lớn trong Hội Phượng Hoàng.
“Cái hang trông nguy hiểm. Chỉ thế thôi. Ý em là, hệt như mọi nơi tăm tối khác vào buổi đêm hay việc bơi một mình ra biển hoặc leo núi mà không bảo hộ. Kiểu nguy hiểm đó đó.”
“Không phải như khi trò ngủ?”
“Không.”
“Ý trò chỉ là kiểu nguy hiểm thông thường đối với con người?”
“Đúng vậy.”
Harry khá ngạc nhiên về sự ăn ý giữa họ. Ông ấy có khả năng hiểu chính xác những suy nghĩ, cảm nhận hỗn tạp của cậu – thứ mà ngay cả bản thân cậu còn khó lòng diễn tả thành lời, thậm chí ông còn chuyển thể nó thành những câu hỏi đúng/sai thông thường để xác nhận. Quả thật không phải tự nhiên mà cụ Dumbledore lại trọng ông đến vậy, người đàn ông này mang trong mình một trí tuệ phi thường.
Ánh nhìn của ông đột ngột thay đổi. Trông ông không còn vẻ chăm chú hay cảnh giác cao độ trước hiểm nguy như ban nãy nữa. Lúc này ông vô tư lự đến mức đáng báo động. Những vì sao đêm nay tỏ soi sóng nước khơi xa đang cuộn lên vì những cơn gió lớn. Ông hướng mắt về nơi không gian bao la trải rộng đến chân trời tối tăm, khẽ nhắm mắt, hơi ngả đầu về một bên, cứ như ông đang tận hưởng làn gió biển thơm nồng trong một chuyến dã ngoại. Chỉ là chuyến dã ngoại đó đang gói gọn trong phạm vi vài mét vuông trên mỏm đá cheo leo tít ngoài khơi. Ông hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trông ông như đang hoài niệm về một kí ức buồn nào đó – điều mà ông đang cố gắng đè nén nuốt xuống như một khối độc tố ngọt ngào. Giờ thì vị Hiệu Trưởng đang hướng mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển gào thét đen ngòm bên dưới chân họ, tiếng vỗ ầm ầm của ngọn sóng có sức mê hoặc ma mị người ta lao xuống như thiêu thân nguyện chết cùng ngọn lửa huy hoàng. Harry đã nghe nhiều lần về những truyền thuyết như thế trước đây, dẫu cậu chắc rằng bên dưới đó vốn chẳng hề có một mỹ nhân ngư nào, nhưng cái cách mà vị Giáo Sư đang nhìn say đắm vào làn nước dữ bên dưới hệt như cách mà những chàng thủy thủ của Odyssey bị quyến rũ thưởng thức tình khúc gọi mời từ những sinh vật thần thoại. Trông ông dại đi, say sưa với một ý nghĩ điên rồ nào đó.
Việc này khiến Harry hoảng sợ. Phải chăng thứ đó đang gây tác động đến ông? Nhưng tại sao cậu lại không bị gì? Không đúng, dù cho có là Trường Sinh Linh Giá, thì phải mang nó ngày qua ngày hoặc tiếp xúc gần gũi mới gây ra tác động đến tinh thần con người. Rõ ràng bọn họ còn chưa nhìn thấy nó. Hay là……có gì đó trong không khí nơi đây? Nhưng, một lần nữa, nếu có, sao cậu lại không bị ảnh hưởng gì?
“Giáo Sư Snape!” – cậu lớn tiếng gọi, hướng sự chú ý của ông trở lại vào cậu.
Ánh mắt ông nhìn cậu là thứ mà cậu chưa từng thấy trước đây, đôi mắt tràn đầy niềm yêu thương và sự dịu dàng.
“Ta xin lỗi.” – giọng ông nhẹ hẫng như bọt nước vỡ tung.
Trái tim Harry nghẹn đắng, “Không, không. Em không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ắt hẳn cái thứ kia đang gây ảnh hưởng đến thầy. Đừng lo, có em ở đây, nó không…”
“Không, Potter. Chẳng có gì ở đây cả.” – trông ông như đã trấn tĩnh trở lại.
“Không có? Sao thầy biết?”
“Ta đã từng đến đây xem xét. Với địa hình hiểm trở thế này, trừ phi trò là một tay leo núi cừ khôi, bằng không việc tiếp cận chốn này là bất khả thi.”
“Vậy chẳng phải sẽ an toàn hơn cho nó?”
“Rất khó để trò có thể dẫn ai đó đến đây để giết họ. Dĩ nhiên việc này không làm khó được ông ta nhưng là một Slytherin, bọn ta sẽ chọn giấu thứ đặc biệt ấy ở nơi mà ít ai ngờ tới nhất, như một cái cây đặc biệt mang hình dáng thông thường trong rừng cây chứ không phải trồng một cái cây trơ trọi giữa sa mạc.”
“Cái hang này chính là cái cây trơ trọi giữa sa mạc.” – cậu chợt hiểu ra – “Và thầy mang em đến đây để chứng thực kết luận đó bằng cách hỏi cảm nhận của em vì em có mối liên hệ trực tiếp đến ông ta.”
“Ta cần phải đảm bảo tính xác thực của giả thuyết. Trò là phép thử tốt nhất. Ta sẽ không mạo hiểm mang trò đến đây một khi chưa kiểm tra nó từ trước.”
“Thầy xin lỗi vì việc đó?”
“Không.” – ông im lặng – “Chúng ta về thôi.”
Lần này ông đã chủ động nắm lấy tay cậu và họ rời đi, để lại phía sau tiếng ca gọi mời từ biển cả.
Họ trở về Tháp Thiên Văn trong tích tắc. Sự nhẹ nhõm chưa kịp thành hình thì tiếng rầm rập bước chân hướng lên cầu thang xoắn ốc, dấu hiệu đen lơ lửng trên nền trời tối đen khiến Harry lạnh cả người. Bọn họ đã đi bao lâu? Vì sao bọn chúng vào được đây? Ai đã tiếp tay cho chúng? Theo lẽ thường kẻ tình nghi đầu tiên sẽ là Snape rồi đến Malfoy nhưng bây giờ trong đầu Harry chỉ còn mỗi bóng hình Malfoy cùng hàng loạt hình ảnh thậm thụt của cậu ta từ đầu năm học đến giờ. Cụ Dumbledore tin tưởng Snape, cụ chưa bao giờ sai và Harry cũng tin vào trực giác của mình, đôi mắt đã nhìn cậu vài phút trước không thể giả dối. Vị Hiệu Trưởng làm dấu suỵt khẽ khàng lên môi, ông phẩy tay với ngụ ý rõ ràng “Đi đi”. Nhưng cậu không thể đi, lời hứa của cậu với ông chỉ áp dụng cho chuyến hành trình, nay họ đã trở về, nó vốn dĩ không còn hiệu lực, vả lại chỉ có một lối ra, chính là cầu thang xoắn - thứ mà kẻ kia đang hướng lên đây, Harry lại không có chổi, không thể độn thổ, không thể bay và không biết hóa thú, cơ bản mà nói, cậu không thể rời đi và cũng không muốn rời đi, cậu chọn một nơi tối tăm, kín đáo nấp vào quan sát. Vị Giáo Sư tỏ vẻ không hài lòng với quyết định đó nhưng ông đã nhanh chóng tẩy mọi xúc cảm khỏi khuôn mặt. Bế Quan Bí Thuật. Harry biết vậy. Trông ông dửng dưng, khinh khỉnh, khó ưa như mọi khi. Khuôn mặt phẳng lặng như tờ, không cảm xúc. Cánh cửa bật mở, kẻ xuất hiện ngay bên ngoài không ai khác là Draco Malfoy. Sự kẻ cả uy quyền bề trên của ông đủ khiến cậu ta chùn chân, cậu ta ngập ngừng trước ông hệt như cách mà mọi người trong cái trường này luôn vậy. Bề tôi của Voldemort nhanh chóng xuất hiện theo sau Malfoy kèm nụ cười vang vọng điên dại của Bellatrix Lestrange. Mụ rú lên khi trông thấy vị Hiệu Trưởng, vẻ mặt sảng khoái như đã bắt thóp được ông.
“Mi ở đây có một mình sao Severus?” – Mụ nhìn đảo điên một vòng rồi hướng mắt về phía vị Giáo Sư. Sự điên dại của mụ khiến Harry lo lắng. Một linh cảm không lành trỗi dậy dù kẻ đang hướng đũa phép về phía ông là Malfoy.
“Ăn nói với ta cho cẩn thận Bella. Ta không hài lòng với thái độ bất kính của ngươi.” – ông điềm nhiên đáp lời.
Mụ Lestrange thoáng rụt rè trong giây lát trước thái độ lãnh đạm của người đàn ông nhưng chợt nhớ ra gì đó, mụ cười cuồng loạn trở lại. Harry bỗng thấy sợ hãi, lí do chúng ở đây quá rõ ràng, nhưng đó chẳng may lại không phải là thứ khiến Harry lo sợ. Vừa hay điều khiến Harry lo sợ có vẻ như cũng đang tác động đến nhóm người của Lestrange. Alecto đang xầm xì gì đó với Amycus tỏ vẻ ái ngại, tay Draco dẫu đang chĩa đũa phép về phía vị Hiệu Trưởng vẫn run cầm cập từ đầu đến giờ, Greyback ánh nhìn long lên sòng sọc nhưng vẫn ngập ngừng, những tràng cười của Lestrange ngày càng méo mó, không được tự nhiên dẫu cho mụ vốn sẵn điên khùng đến đâu. Thái độ lạnh nhạt điềm nhiên của Snape khiến cả bọn không thoải mái, ông biết chúng đến đây để giết ông, ông cũng biết thân phận gián điệp đã không được bảo toàn, bọn chúng lại đông, dù trong tay vẫn còn đũa phép nhưng cái chết hầu như là không thể tránh khỏi. Thế mà ông dường như chẳng buồn bận tâm, thậm chí có vài khoảnh khắc ông đã vô tư lự xoay lưng lại không buồn đối mặt với bọn Lestrange, đó chẳng khác nào một hành động tự sát trên chiến trường.
Đợi đã, TỰ SÁT?
Ra đó chính là……nó. Tim Harry như đóng băng. Chính……là……nó. Suy nghĩ của cậu cuồng cả lên.
Bên kia bọn Lestrange cũng do dự chẳng kém. Bellatrix thì thầm không ngớt xúi giục Draco ra tay, vô dụng thôi, cậu ta còn đứng được tới giờ này đã là kì tích. Draco không phải kẻ giết người, Harry biết vậy. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm đầy sao, sự tự do hiện rõ trên từng đường nét góc cạnh đẹp đến mị người. Khao khát của ông khiến mắt cậu ngấn nước. Nó đẹp đẽ quá sức chịu đựng. Ông biết cậu ở đây, không phải ông bắt cậu phải chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng đó.
Chỉ là ông biết, cậu sẽ hiểu.
Thời gian như kéo dài đến thiên thu, đoạn ông bất ngờ quay lại đối mặt với chúng, cả bọn thoáng giật mình. Dường như đợi chờ đã quá đủ, ông rút đũa phép ra. Một loạt hỗn loạn xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Greyback và Amycus đã trúng bùa nằm bất động, Alecto vẫn còn đang bần thần thì tiếng Bellatrix điên loạn gào lên.
“AVARD……”
“SECTUMSEMPRA”
Lestrange thét lên thất thanh với những vết thương đẫm máu đang loang rộng. Sự lao ra bất ngờ của Harry trong bóng tối đứng chắn trước mặt Giáo Sư Snape khiến tình thế trở nên hỗn độn. Draco vì quá bất ngờ mà ngã vật ra sàn, đũa phép rơi khỏi tay cậu ta từ lúc nào. Gương mặt người đàn ông sau lưng cậu biến sắc. Alecto nhanh chóng chỉ đũa phép vào cả hai.
“AVARDA…..”
Hương thơm thanh mát từ rừng thẳm một lần nữa êm đềm bảo bọc lấy Harry, vòng tay ông bao quanh cậu, gió thổi mạnh lao vun vút qua tai vì cú ngã tự do. Cậu thấy bình yên trong lòng ông. Giờ phút này cậu cho phép tâm được tĩnh lặng, cậu chọn tựa người vào khuôn ngực ấm áp của người đàn ông.
Khoảnh khắc sau cậu đã thấy mình vẫn còn nằm trên ngực ông, hương rừng lần này nồng nàn hơn khi Harry nhận ra cả hai đang ở đâu.
Rừng Cấm.
“Em chưa từng nghĩ thầy lại liều lĩnh đến vậy. Ngã, à không, nhảy khỏi Tháp Thiên Văn mang theo một đứa nhóc phiền toái là thứ điên rồ nhất mà em từng biết.”
Ông chỉ im lặng.
“Nghe đâu chỉ mình ông ta biết bay không cần chổi. Ra thầy cũng làm được. Người ta đề cao lão quá rồi. Em cá lão không thể mang theo một đứa nhóc phiền toái khi đang bay.”
Ông lườm mắt kiểu như 'Trò vừa phá tan kế hoạch tự tử hoàn hảo của ta'.
Vị Giáo Sư đến gần chạm tay vào gò má cậu đang chảy máu vì một vết rách dài, có thể do va chạm sau cú rơi, đôi mày khẽ nhíu lại tỏ ý không hài lòng.
“Vulnera Sanentur” – ngón tay ông vuốt nhẹ vết thương kèm lời chú lửng lơ thầm thì trên đầu môi.
“Lần sau đừng xin lỗi nữa. Hãy biến nó thành hành động. Tất cả vì mục đích cuối cùng.”
Người đàn ông im lặng hồi lâu chăm chú nhìn vào cậu. Ánh mắt đó đã quay trở lại.
“Nhắc ta nhớ, đó là gì?”
.
.
“Để em được sống.”