![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
TÔI THÍCH CẬU, TÊN NGỐC.
Trước mắt Picero như tối sầm lại. Cậu lao vội vào Đại sảnh, quỳ sụp bên Goemon đang liên tục chảy máu. Theo sau cậu là Elizabeth và Clara. Schneider đang ngồi trên bờ tường cũng vội vã chạy đến.
Picero hoảng loạn đến mức kiến thức về thần chú chữa trị được dạy dỗ trong ba năm qua tan biến, cậu chỉ còn biết đè chặt vào miệng vết thương của Goemon hòng ngăn nó tiếp tục chảy máu. Đáng tiếc, vết thương của Goemon sâu đến mức có thể nhìn thấy cả mặt sàn bị nhuộm đỏ dưới thân cậu.
“Picero! Tránh ra!” Schneider đẩy Picero sang một bên để Elizabeth có thể xem xét vết thương.
“Heals!” Elizabeth niệm thần chú, một vòng tròn ma thuật màu xanh lá hiện lên dưới tay cô. Vết thương của Gomeon đã dừng chảy máu, nhưng nó vẫn không lành lại. Clara bên cạnh mạnh bạo xé rách ống tay áo dài của Goemon, nhìn làn da của cậu để phán đoán lượng máu còn lại trong cơ thể ác ma. Cánh tay Goemon trắng bệt và tái nhợt, Clara cố để bản thân không hoảng loạn. Cô đút tay vào túi lấy chiếc rương thuốc khổng lồ được thầy Balam dúi vào tay trước khi xuất phát đến nơi đặt cánh cổng. Mở rương thuốc, Clara lấy vội mấy bình thuốc hồi phục, bổ sung máu. Sau đó, Clara khựng lại.
“Không mở mặt nạ của Goe Goe ra thì không đút thuốc được!” Clara hoảng hốt nói với Elizabeth vẫn đang cố gắng làm da non mọc lên.
“Đổ trực tiếp vào vết thương!” Elizabeth nhanh chóng nghĩ ra giải pháp.
Clara vội vàng làm theo. Đây là lần đầu tiên bọn họ thử phương pháp này nên cô bé không dám đổ nhiều, chỉ dám cẩn thận rót một chút thuốc bổ máu vào cái lỗ to như Ma màn thầu bên hông Goemon. Thuốc chảy vào cơ thể Gomeon sau đó đổ hết xuống sàn nhà qua cái lỗ sau lưng cậu ác ma. Một chút độc dược thấm vào được da thịt của Goemon, máu bắt đầu nhiều hơn nhưng tất cả lại chảy hết ra sàn, qua cái lỗ sau lưng Goemon như phần lớn độc dược.
Elizabeth vội vàng gia tăng phép thuật. Lớp màng mọc cô tạo ra khi nãy để năng máu chảy đã rách toạch. Từng giọt mồ hôi xuất hiện trên vầng trán của cô và chảy dọc xuống chiếc cằm thon gọn. Elizabeth mím môi, cố gắng hết sức khiến máu ngừng chảy.
Cứu chữa không thành công, Clara khóc nấc lên. Cô bé lót một miếng vải dưới thân Goemon, cố gắng làm chậm tốc độ chảy máu của Goemon. Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống gần áo của Goemon. Máu chảy ra ồ ạt như suối phun, mùi tanh tưởi của máu bốc lên, chui vào buồng phổi của các ác ma làm bọn họ muốn nghẹt thở.
Clara vội quay đầu nhìn Kalego đứng gần đó như phản xạ có điều kiện, hỏi: “Thầy ơi, thầy cứu Goe Goe với ạ!”
Kalego nhìn Goemon bị thương không thể cử động trên mặt đất rồi lại nhìn Picero sốc đến mức chỉ biết ngồi đờ ra đó, nhìn chằm chằm vào vết thương của Goemon với đôi mắt vô hồn. Đối với các ác ma trưởng thành, vết thương này không thật sự nặng đến mức phải hoảng loạn hay có thể cướp đi sinh mạng của ác ma. Nhưng đối với các ác ma trẻ chưa có kinh nghiệm xử lý những vết thương thế này lại là thử thách lớn. Nếu để thêm nửa tiếng nữa, có lẽ Goemon sẽ thật sự bỏ mạng ở đây.
Kalego trầm mặt. Hắn nhìn Picero, hỏi: “Nếu bây giờ ta nhúng tay, Gaap sẽ không còn tư cách tham gia bài kiểm tra. Đồng nghĩa với việc những cố gắng từ đầu đến giờ của cậu ta sẽ đổ sông đổ biển. Agares, cậu lựa chọn thế nào?”
Picero ngẩng đầu nhìn Kalego. Cậu ác ma tóc cam tức điên. Cậu giang cánh bay lên, túm chặt cổ áo của Kalego và hét lớn vào mặt hắn: “Giờ này mà thầy còn hỏi tôi câu này? Thăng hạng có quan trọng bằng tính mạng của cậu ấy hả?”
Kalego nhìn bàn tay run rẩy của Picero, thở dài. Hắn túm cổ áo cậu vứt mạnh sang một bên, nhấc chân đi về phía Goemon. Hắn giơ tay, chuẩn bị niệm thần chú. Bỗng có tiếng hót lanh lảnh vang lên. Từ ngoài cửa lớn, một chú chim đỏ rực xinh đẹp bay vào trong. Không biết có phải nó bị mùi máu thu hút hay không. Con chim đỏ kia bay về phía Dumbledore đứng sau màn chắn trong suốt nhưng bị cái màn chặn lại. Sau khi thử vài lần vẫn không thành công, nó kêu một tiếng, quay người toan rời đi. Đúng lúc này, Schneider bỗng vọt lên túm chặt lấy hai chân của nó, kéo mạnh xuống. Cậu ác ma túm chặt cánh và chân của nó, cũng giữ thật chặt cổ con chim để nó không quay lại và mổ vào người mình. Túm con chim đến bên cạnh Goemon, Schneider hét lớn “Thầy Kalego khoan đã! Kamui, mau vào Đại sảnh đường!”
Chưa đến một giây sau, Kamui bay nhanh vào trong Đại sảnh đường, dừng lại bên cạnh Goemon. Thầy Kalego cũng đã thu tay lại, đứng bên cạnh quan sát.
“Đây là Phượng Hoàng! Nước mắt của nó có thể chữa trị mọi vết thương! Cậu nói chuyện với nó thử đi!” Schneider chìa con chim đang vùng vẫy loạn xạ trong tay mình cho Kamui.
Kamui gật đầu, kích hoạt năng lực dòng dõi. Năng lực dòng dõi của nhà Caim là Bạn tốt, cho phép cậu có thể nói chuyện hay sai khiến bất kì sinh vật nào, đặc biệt là các loài chim. Tuy không chắc nước mắt của Phượng Hoàng có tác dụng với ác ma, nhưng cứ thử trước, còn lại từ từ tính!
Picero cũng vội vọt đến, quỳ bên tay Goemon và nắm chặt bàn tay cậu. Trái tim Picero đau đớn như bị ai đó bóp mạnh. Có thứ cảm xúc gì đó đang kêu gào muốn tuôn trào khỏi miệng của Picero. Cậu ác ma cảm thấy mình biết tên của thứ cảm xúc đó.
Kamui bật vài tiếng hót kì lạ ra khỏi miệng. Con Phượng Hoàng đỏ rực trong tay Schneider ngừng vẫy đạp. Kamui giơ cánh ra hiệu Schneider thả con chim ra. Được thả ra, con Phương Hoàng cúi đầu rỉa lông, có vẻ nó không muốn giúp đỡ những kẻ dám bắt nó mạnh bạo như vậy. Kamui vẫn bình tĩnh không hoảng loạn, cậu lại nhỏ giọng kêu thêm vài tiếng, lần này con chim đã ngẩng đầu. Nó kêu vài tiếng như đang hỏi Kamui gì đó, Kamui cũng đáp lại. Qua một lúc trò chuyện, con Phượng Hoàng giang cánh bay lên trên vết thương của Goemon, cúi đầu và khóc. Những giọt nước mắt to tròn lăn khỏi hốc mắt con chim rơi xuống vết thương. Elizabeth vội vàng rụt tay, nhích sang một bên.
Ba mươi giây trôi qua, vết thương của Goemon đổ máu ào ạt như dòng suối, hoàn toàn không có dấu hiệu khôi phục. Clara và Elizabeth nắm chặt tay nhau, Kamui và Schneider siết chặt tay, Picero nhìn chằm chằm con chim. Bầu không khí căng chặt như dây đàn. Bọn họ thấy càng nhiều nước mắt rơi khỏi hốc mắt nhỏ xíu của con chim hơn nữa, lúc này, một luồng sáng trắng lóe lên. Cái lỗ sau lưng Goemon mọc da non, cái lỗ cũng nhanh chóng được thịt đỏ hỏn mọc lên lấp đầy, sau đó lấp đầy cả cái lỗ. Vết thương của Goemon đã được chữa trị hoàn tất. Ngay khi con chim ngừng khóc, Goemon cũng bật ra vài tiếng ho khan. Bàn tay được Picero nắm chặt cục cựa. Lại thêm một chốc, Goemon khàn giọng hỏi: “Đây là đâu?”
Picero thấy hốc mắt mình cay xè. Cậu giơ tay đập mạnh lên đầu Goemon, run rẩy nói: “Lần sau còn dám tấn công mà không nhìn nữa không!”
Goemon không biết chuyện gì đang xảy ra. Bị Picero đánh một cái rõ đau làm cậu ác ma bật dậy, ôm đầu la oai oái: “Sao ngài Picero đánh tại hạ. Đau quá đi.”
Picero nhìn Clara đang liến thoắng kể lại tất cả mọi chuyện cho Goemon. Trái tim đau đớn của Picero không trở lại bình thường, nó càng đập nhanh hơn. Có cảm xúc gì đó đang thôi thúc Picero, sự hồi hộp chảy đầy trong máu cậu, khát khao dâng tràn trong ánh mắt. Picero vào chu kỳ ác rồi.
Cậu túm mạnh đầu Goemon, con ngươi nheo lại, giọng điệu nguy hiểm: “Nghe đây Goemon. Cậu là bạn thân của tôi, dù cho cậu có chết cũng phải dâng hiến tất cả mọi thứ cho tôi.” Ngón tay Picero lướt trên chiếc mặt nạ của Goemon: “Cậu thuộc về tôi, từ trong ra ngoài. Nếu cậu còn dám khiến bản thân bị thương nặng nề đến thế này một lần nào nữa thì đừng trách tôi mạnh tay, Gaap Goemon.” Nói đến đây, Picero cười, đặt lên chiếc mặt nạ trắng kia một nụ hôn: “Tôi thích cậu, tên ngốc.”
Picero bỏ đầu Goemon ra. Cậu quay lại nhìn Kalego vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ từ nãy đến giờ: “Tôi nghĩ bọn tôi không phạm luật chứ nhỉ? Khi nãy thầy không bảo không được nhờ đến sự giúp đỡ của sinh vật huyền bí mà nhỉ?”
Kalego nhìn Picero, khẽ nhếch môi: “Đúng vậy, ta không nói, luật lệ không quy định. Cho nên bọn mi không phạm luật.”
“Tốt.” Picero gật đầu. Cậu quay đầu nhìn Goemon một cái, sau đó vỗ cánh vọt ra ngoài.
“Hả? Khoan đã!” Goemon bưng mặt, lắp bắp nói: “Vậy là tại hạ vừa được ngài Picero tỏ tình?”
Mặt Clara và Elizabeth đỏ lựng vì phấn khích. Nhưng lại có ác ma bay vào Đại sảnh đường. Lần này là Keroli, cô bị chân ưng của Zimmermann cào rớt một mảng thịt lớn. Trên cánh tay trắng nõn là vết thương dữ tợn thấy được cả xương. Thấy vậy, Clara và Elizabeth chỉ kịp gật đầu với Goemon một cái như khẳng định sau đó chạy vội về phía Keroli để sát trùng vết thương và cầm máu cho cô nàng.
Kamui cũng đã vọt ra ngoài từ lâu.
Schneider đi lại bên cạnh Goemon vẫn đang ôm đầu vì ngại, vỗ vai cậu: “Bỏ qua vấn đề đó đi. Tập trung vào tình hình trước mắt. Gương mặt của cậu có tác dụng với ma thú hay không?”
“Có.” Goemon gật đầu.
“Tốt, vì tớ mới nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.” Schneider nói. Mắt cậu ta lóe lên đầy mưu mô.
Schneider giơ tay chạm vào miếng dán truyền âm thanh trong tai, bình tĩnh nói: “Các cậu, nghe rõ này. Đây sẽ là kế hoạch.”
Thời gian chỉ còn mười lăm phút.
Trong lúc Schneider giải thích kế hoạch, các ác ma bên ngoài vẫn không dừng tốc độ và cường độ các đòn tấn công. Picero vào chu kỳ ác, lửa giận bốc cao. Trong đầu cậu ác ma tóc cam chỉ còn nghĩ đến việc trả thù cho Goemon. Cậu lao vào tấn công Zimmermann như thiêu thân bu lửa, liên tục và không ngơi nghỉ dù chỉ một phút giây. Mãi đến khi xả hết tức giận và căm thù trong lòng ra Picero mới ngừng tay và bay lên cao. Quần áo cậu rách tả tơi, tóc tai bù xù, gò má trắng trẻo bị cứa một đường chảy máu. Máu đỏ thấm xuống chiếc cổ áo ngủ bên trong áo đồng phục, khiến chiếc áo trở nên đậm màu hơn.
“Picero? Cậu thấy ổn không?” Giọng điệu lo lắng của Schneider vang khỏi miếng dán truyền âm thanh nhỏ xíu Picero dán trong tai.
“Ổn! Tất nhiên rồi!” Picero co bàn tay lại, nhe hàm răng trắng với hai chiếc răng nanh nhọn hoắc. Mất đi sự ngái ngủ cáu gắt thường ngày, những gì còn đọng lại là vẻ tàn nhẫn, đáng sợ của một ác ma chân chính. Picero nhìn con ma thú đang không ngừng kêu gào dưới mặt đất, chiếc lưỡi đỏ tươi đảo qua chiếc răng nanh nhọn.
“Được rồi, bắt đầu thôi. Chỉ còn mười một phút.” Iruma ra hiệu bắt đầu kế hoạch.
Picero điều khiển một khối đất dựng cao lên như bức tường thành vững chãi. Chính giữa bức tường là cái lỗ tròn vừa đủ cho cái đầu Zimmermann chui qua. Thấy cậu đã chuẩn bị xong xuôi, Elizabeth vỗ cánh bay ra khỏi Đại sảnh đường, dụ dỗ và thu hút sự chú ý của Zimmermann.
Hai đứa con của Zimmermann, một chết dưới tay Kelego, một chết dưới tay Picero và Goemon. Nơi con đầu tiên bỏ mạng có mùi của Kalego, Maximilian, Amour và Snape trong khi nơi con thứ hai bỏ mạng có mùi của Picero, Goemon, Elizabeth, Draco, chú cún đen kia, Harry, Hermione và Ron. Vốn Zimmermann mẹ lần theo mùi hương để lại tại hiện trường để tìm đến nơi đây hòng trả thù cho con mình. Hiển nhiên thứ có thể làm nó đánh mất lý trí nhanh nhất chính là kẻ đã sát hại tàn nhẫn đứa con bé bỏng, đáng thương của nó.
Zimmermann gào lên, nó vọt đến đuổi theo Elizabeth.
Elizabeth khéo léo né tất cả cột đất liên tục dâng lên, vỗ cánh thật mạnh để bay nhanh nhất có thể. Cái lỗ kia đã gần ngay trước mắt, Elizabeth đập cánh lần nữa, bay qua cái lỗ khổng lồ. Ngay sau lưng cô, một tiếng ầm to như pháo nổ vang lên, Zimmermann đã tông phải bức tường, chui đầu qua cái lỗ và kẹt lại như Schneider dự đoán. Picero chớp lấy thời cơ, không để nó có thời gian giãy giụa. Cậu giơ tay ra trước, điều khiển những bàn tay bằng đất khổng lồ mới mọc lên từ mặt đất. Những bàn tay kia túm chặt tứ chi của Ma thú, giữ chặt nó xuống tại chỗ. Một làn gió mát thổi qua, vài hương thơm ngát len lỏi, trên những cánh tay đất khổng lồ là những sợi dây leo xanh biếc. Những sợi dây leo như con rắn có sinh mệnh, tụi nó bò uốn lượn trên những cánh tay đất, bò lên cơ thể Zimmermann. Đến nơi, từng tấc ‘da thịt’ dây leo mọc ra những chiếc gai nhọn hoắc, cắm phập vào làn da Ma thú. Rồi dần dần, những sợi dây leo xanh biếc chuyển dần sang màu đỏ của máu, các sợi dây cũng phình to ra như được ăn no.
Zimmermann đau đớn kêu gào mãnh liệt. Nó giãy giụa thật mạnh, quay đầu khắp nơi hòng phá vỡ thế trận đang giam giữ nó.
Picero nhăn mặt, cố gắng giữ vững phép thuật.
Keroli giơ tay, trên đầu cô là một chiếc gai băng lớn như một gốc đại thụ.
Trên đầu Iruma là một chiếc cung tên lớn. Cậu giơ tay làm tư thế kéo cung, dây cung trên đầu cũng kéo mạnh ra sau như có kẻ tàng hình nào nắm cung và kéo. Đầu mũi tên bốc lửa sáng bừng, ngọn lửa lam trong dần lan ra cả mũi tên rồi cả chiếc cung vốn mang màu đen huyền bí rực cháy như được làm từ lửa.
Bên cạnh con ma thú là Sabro đã ẩn nấp. Cậu cắn chặt miếng sắt trong miệng, trên tay là chiếc kiếm lớn gấp mấy lần cơ thể cậu đang dần thành hình.
Soy túm cổ tay Jazz, ẩn thân cả hai, rón rén tiếp cận ma thú.
“Sẵn sàng!” Tất cả ác ma hét lớn.
Ngay tức thì, Lied đoạt đi thính giác và thị giác của Zimmermann. Cậu hét lớn: “Nhanh lên, tớ không chịu được lâu đâu!”
Goemon đã chờ sẵn trên chiếc cây gần đó lao ra. Cậu bay đến trước mặt ma thú với đôi mắt trắng dã mất đi thị lực, tay đặt lên chiếc mặt nạ.
Thính giác và thị giác biến mất khiến Zimmermann càng quẫy đạp mạnh hơn nữa, đã có một bàn tay đất nứt vỡ. Picero mím môi, gia tăng sức mạnh. Một bàn tay khác nhanh chóng mọc lên, thay thế bàn tay khi nãy.
Jazz cũng đã bám lên vàng tai của Zimmermann, tay nắm chặt chiếc còi Phá Lỗ Nhĩ đã đi theo mình bốn năm ròng.
“Ngay bây giờ!” Schneider hét lên.
Lied trả lại thị lực và thính lực cho Zimmermann, Jazz thổi còi thật mạnh, Goemon cởi phăng chiếc mặt nạ trên đầu ra, cả ba hành động kết hợp cùng một lúc, công phá thần trí và màng nhĩ của Zimmermann.
Còi Phá Lỗ Nhĩ - chiếc còi ông anh trai ‘quý hóa’ của Jazz cho cậu trước khi đến Walter Park vào bốn năm trước. Khi thổi, nó sẽ phát ra sóng xung âm cực mạnh, dội thẳng vào màng nhĩ kẻ địch, càng rót vào nhiều ma lực, âm thanh nó tạo ra càng váng tai và như muốn xé toạc đầu. Nó đã từng cứu Jazz, Lied, Goemon và Kamui một mạng, bây giờ nó lại cứu lớp Cá Biệt một mạng nữa.
Gaap Goemon - một ác ma với gia quy được khắc vào tận cốt tủy rằng, dù rằng bất cứ giá nào cũng không được cởi chiếc mặt nạ lông bạc ra. Bởi vì các ác ma họ Gaap sở hữu một tướng mạo - có thể PHÁ HỦY TINH THẦN. Ngay khoảnh khắc đôi mắt đối phương chạm phải gương mặt của Goemon, tâm trí lập tức bị nhiễu loạn và một nỗi sợ hãi kinh khủng khiếp sẽ được gieo rắc vào đầu đối phương.
Gương mặt gây ám ảnh tâm trí của Goemon thẳng tắp trước con mắt khổng lồ của Zimmermann. Đôi tai điếc tạm thời vì rung động cao, Zimmermann sợ hãi gầm lên, cơ thể khựng lại như bị bấm dừng vài giây. Goemon thấy kế hoạch đã thành công bèn đội chiếc mặt nạ vào ngay lập tức.
Và rồi gì đến cũng phải đến.
Keroli quơ tay, khối băng khổng lồ ngưng tụ trên đầu cô bé lao xuống, cắm phập vào cái cổ của Zimmermann. Theo sau khối băng chính là mũi tên rực lửa của của Iruma và Alice. Sabro bay bên dưới vung tay, ghim sâu chiếc thương sắc bén to lớn mình tạo ra vào bụng ma thú. Elizabeth và Clara càng dồn nhiều ma lực hơn nữa, đám dây leo bò lên chằng chịt, quấn lấy ma thú như một cái kén chắc chắn. Từng cái gai nhọn đâm sâu vào trong da thịt con ma thú, hút đi thứ chất lỏng tanh tưởi sẽ là dưỡng chất tốt nhất cho sự sinh trưởng của bọn nó. Kamui giơ chân, dùng ma thuật cấp cao để chi phối trọng lượng và đá một đòn trời giáng từ trên không trung xuống bụng của ma thú.
Cả thế giới như ngừng lại.
Hạt cát cuối cùng của chiếc đồng hồ cát rơi xuống núi cát nhỏ bên dưới, cái đầu của Zimmermann cũng lìa khỏi cổ, rơi xuống đất.
Maximilian, Amour và Kalego dừng bút. Một tờ giấy A4 với các hàng chữ ngoằn ngoèo xuất hiện trước mặt Maximilian. Cả ba ác ma trưởng thành cầm bút, ký lên tờ giấy.
“Đã xử lý được Zimmermann. ĐẠT!” Maximilian tuyên bố.
Lớp Cá Biệt ôm nhau, hò reo vang trời.