[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

CHAKRAM

Tối đến, Sabro chẳng thể nhắm mắt. Mỗi khi nhắm mắt lại, bức thư xanh lá ngoác miệng đọc thơ buổi sáng lại hiện về. Cậu ngồi dậy, mặc chiếc áo cổ lọ đen bị cậu vứt dưới góc giường. Chú sư tử vàng cẩn thận vén rèm, cẩn thận mở cửa phòng thành một khe nhỏ vừa đủ để cậu lách mình ra ngoài.

Hành lang buổi tối thật vắng lặng. Sabro bình tĩnh dạo bước trên hành lang như không hề quan tâm đến mấy chữ luật lệ. Có vẻ nữ thần may mắn đã mỉm cười với Sabro. Cậu không bị giáo sư nào bắt gặp, thậm chí không nhìn thấy cả phù thủy dạ du. Cả quãng đường đến Hồ đen trống rỗng như chỉ có một mình Sabro trong tòa lâu đài.

Sabro nằm xuống bãi cỏ bị bóng đêm nhuộm màu bên bờ Hồ đen. Cậu nhắm mắt tận hưởng làn gió man mát vuốt ve, nhảy múa trên từng tấc da thịt, tai lắng nghe tiếng gầm gừ nho nhỏ truyền ra từ trong Rừng Cấm. Mặt hồ nước mới yên ả làm sao, có vẻ con mực khổng lồ dưới nước đã ngủ say nên chẳng thấy bọt nước cứ chốc chốc lại xuất hiện như thường ngày. Nhìn hồ Đen, cậu nhớ lại những gì Kamui nói sau khi lắng nghe trái trứng.

“Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng của chúng tôi

Chúng tôi không thể hát trên mặt đất

Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này

Chúng tôi sẽ lấy đi cái mà bạn sẽ nhớ ghê lắm

Một tiếng đồng hồ dài bạn phải tìm

Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy

Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối

Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại.”

Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng hát của chúng tôi - Chúng tôi không thể hát trên mặt đất. Sabro và Schneider đã thảo luận khá lâu về hai câu gợi ý đầu tiên này. Bọn họ nhờ đến năng lực của Kamui để có thể hiểu trái trứng. “Không thể hát trên mặt đất”, vậy chỉ còn bầu trời và đại dương. Schneider mượn cây Tia Chớp của Harry bay lên trời cao, mở trứng nghe thử. Âm thanh phát ra vẫn là tiếng hét chói tai, tiếng rên rỉ của thứ sinh vật kỳ lạ nào đó. Bầu trời không phải đáp án cho câu hỏi, vậy chỉ còn mỗi đại dương. Sabro đã thả trái trứng vào giường của thầy Chary (hiển nhiên thầy ấy đã đồng ý). Quả nhiên, một tiếng hát du dương vang ra khỏi trái trứng. Địa điểm của bài thi thứ hai sẽ là dưới nước.

Một tiếng đồng hồ dài bạn phải tìm. Ý của câu này có lẽ thời hạn bài thi là một tiếng đồng hồ.

Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này - Chúng tôi sẽ lấy đi cái mà bạn sẽ nhớ ghê lắm - Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy - Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối - Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại. Sabro gần như đoán được thứ quý giá của bản thân mà trái trứng nhắc đến là ai. Nội dung bài thi đã quá rõ ràng. Ai đó sẽ giấu Clara xuống dưới nước và cậu có nhiệm vụ phải tìm ra cô trong vòng một tiếng.

Sabro thích những ác ma trung thực với dục vọng của mình. Cậu đã có hảo cảm với Clara ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô nàng. Càng tiếp xúc nhiều với nữ ác ma, cậu càng thích vẻ đáng yêu, trẻ con và nghịch ngợm của cô. Hảo cảm tích tụ lại dần cho đến năm ba, cậu phát hiện mình đã thích Clara mất rồi. Không phải một khoảnh khắc cũng không phải vì bất kỳ chuyện gì đặc biệt. Sabro chỉ nằm trên giường, đột nhiên nhớ đến những lúc cậu và Clara đùa nghịch hay học tập cùng nhau. Sau đó....cậu biết mình đã thích Clara. Ngay trong buổi tối hôm đó, Sabro đã bật dậy, mở cửa sổ gần giường và bay thật xa đến hiệu sách mở cửa 24/7. Cậu mua rất nhiều sách về tình yêu, về cách theo đuổi nữ ác ma. Tim Sabro chẳng đập mạnh hay chệch nhịp, nhiệt độ cơ thể cũng chỉ tăng một chút mỗi khi bên cạnh Clara, thế nhưng Sabro biết rõ mình thích cô bạn cùng lớp này rất nhiều. Mỗi khi nghĩ đến Clara, trái tim Sabro ấm áp như có dòng nước chảy quanh, cậu cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Thậm chí Sabro cũng từng nghĩ đến tương lai về mái nhà ấm áp của cậu và Clara. Nhưng Clara là quý cô ưu tú đến vậy, Sabro luôn cảm thấy mình không xứng với cô. Đó là lần đầu tiên một ác ma nghĩ gì làm đó như Sabro chần chừ không dám tỏ bày. Cậu liều mạng tập luyện, thi đấu thăng hạng, trên con đường chinh phục chiếc ghế Ma Vương của Sabro có thêm mục tiêu mới - kết hôn với Clara. Sabro đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, khi nào quay lại Ma giới, cậu sẽ rèn tặng cô một món vũ khí để cầu hôn quý cô xinh đẹp.

Ác ma tính không bằng trời tính, có người tỏ tình với Clara. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng, Sabro quyết định đẩy nhanh kế hoạch. Cậu lấy tờ giấy mình luôn mang theo ra khỏi túi quần. Bên trong là vài nét nguệch ngoạc của thứ gì đó có hình tròn. Sabro siết chặt tờ giấy, liếm chiếc răng nanh nhọn của mình. Mồi đã thả từ lâu, đã đến lúc thu lưới.

Một tuần sau đó, Sabro ở lì trong phòng của thầy Chary.

Cậu cứ vẽ rồi lại xóa, đến khi đống giấy bị cậu vo tròn vứt một bên chất thành ngọn núi nhỏ Sabro mới ưng ý với bản thiết kế của mình. Sabro biến căn phòng của thầy Chary thành phòng rèn, dùng lò sưởi để làm lò nung, xin lửa của Alice để làm lửa rèn, xin nước của thầy Chary để làm nước làm nguội. Rèn xong món đồ, Sabro xin thầy Lian dạy mình may một chiếc túi bằng da chắc chắn để có thể đựng thứ mình rèn ra. Ròng rã một tuần hơn không màng thế sự, mặc kệ nhóm phù thủy đồn đoán rằng Sabro đang luyện tập bí mật hòng chiếc thắng bài thi thứ hai. Vào buổi tối cuối cùng trước ngày diễn ra bài thi thứ hai, Sabro đã hoàn thành tất cả. Cậu nhét vội vật hình tròn vào túi da, vọt nhanh ra khỏi phòng, chạy như bay trên hành lang.

Đại sảnh đường bây giờ đông như kiến. Cả đám phù thủy từ ba trường vây kín khu vực trung tâm Đại sảnh, chừa ra một khoảng hình tròn to bằng bốn cái bàn dài chập lại. Ở chính giữa khoảng trống, Iruma và Alice đứng chắn trước mặt Clara, tay lăm lăm đũa phép, nhìn thẳng vào vị hiệu trưởng râu tóc bạc phơ trường Hogwarts.

“Tôi lặp lại một lần nữa, tôi sẽ không để mấy người đưa Clara đi.” Alice nói. Tay cậu siết chặt đũa phép, nghiêm túc lặp lại một lần nữa.

Ở phía đối diện, thầy Dumbledore, ông Bagman, ông Crouch, thầy Typhon, thầy Karkaroff, bà Maxime, thầy Charybdis và tất cả giáo sư của Hogwarts. Tuy đứng chung một phía nhưng biểu cảm của bọn họ không giống nhau. Thầy Dumbledore, ông Bagman bất đắc dĩ. Bà Maxime có chút tức giận, nhiều lần dùng cái giọng lơ lớ của bà để nói gì đó bằng cả tiếng Anh lẫn tiếng Pháp. Thầy Karkaroff nhìn tất thảy như đang xem trò hề. Thầy Typhon và thầy Charybdis bàn quan như đám phù thủy trường Babyls không phải học sinh của mình.

Có vài phù thủy đến sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn hỏi người bên cạnh.

“Thầy Dumbledore mời Valac của trường Babyls đi hỗ trợ thi đấu. Iruma và Asmodeus không đồng ý cho thầy dẫn đi. Bọn họ giằng co được năm phút rồi.” Người kia nói.

“Vậy hiệu trưởng với giáo sư của trường Babyls đâu?” Người mới đến hỏi tiếp.

“Bọn họ bảo đây là chuyện của học sinh, bọn họ không nhúng tay vào.” Người kia nói. Sau đó mắt cậu ta láo liêng như xem có ai nghe trộm cuộc nói chuyện đầy bí mật của cả hai hay không. Thấy tất cả mọi người đều tập trung vào trung tâm Đại sảnh đường, cậu ta cúi người, thì thầm vào tai người mới đến: “Bọn họ bảo là cụ Dumbledore tự thuyết phục Iruma và Asmodeus. Đương sự Valac nãy giờ im lặng không nói gì.”

“Không biết cậu quán quân của trường Babyls đâu rồi. Lúc quan trọng thế này mà biến mất.” Người mới đến nói.

“Cậu ta cũng biến mất hơn cả tuần lễ rồi ấy chứ. Không biết đang tập luyện khắc khổ chốn khỉ ho cò gáy nào.” Người kia nói.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Ông Bagman đứng bên cạnh cụ Dumbledore vội vàng lên tiếng: “Cậu Asmodeus và cậu Iruma này, chúng tôi chỉ mời cô Valac đi hỗ trợ thi đấu một chút thôi. Các cậu có thể vui lòng hợp tác được không?”

“Có vẻ các ngài đang hiểu nhầm.” Alice vẫn không bị lung lay. “Ngay từ đầu, bọn tôi chỉ yêu cầu các ngài cho chúng tôi biết các ngài cần cậu ấy hỗ trợ việc gì. Nhưng các ngài cứ im lặng và bảo không thể tiết lộ. Nếu vậy chúng tôi cũng có quyền không để Clara đi với các ngài.”

“Nhưng mà....” Ông Bagman có vẻ rối rắm.

Giáo sư Moody đứng sau nhóm giáo sư càng trực tiếp hơn. Ông ta lặng lẽ giơ đũa phép, chuẩn bị dùng thần chú gì đó với Iruma và Asmodeus để đẩy nhanh tiến độ. Trước khi ông ta kịp lẩm nhẩm bất kỳ thần chú gì, một cánh tay mảnh khảnh đã bắt lấy cổ tay ông. Moody quay đầu, thấy Maximilian đang mỉm cười nhìn mình.

“Ông nghĩ mình định làm gì học sinh của tôi vậy.” Maximilian thì thầm. Ánh mắt híp lại vì cười nhưng trông còn đáng sợ hơn thú hoang săn mồi.

Moody giằng tay mình khỏi tay Maximilian, bực tức cất đũa phép vào trong. Trong lúc cất đũa phép, ông ta nhìn lướt qua nhóm phù thủy trường Babyls. Đồng tử con mắt còn lành của ông ta co rụt lại, thằng nhóc luôn đeo mặt nạ đầy lông đã đặt tay lên thanh kiếm. Nó đang nhìn ông, bộ dạng như sẵn sàng lao đến chém ông nếu ông dám ểm bùa bọn kia.

“Chúng tôi biết hai cậu đang lo lắng điều gì. Tôi xin đại diện hội đồng thi cam đoan rằng sẽ không có bất kì chuyện không vui nào xảy ra. Hai cậu có thể yên tâm.” Cụ Dumbledore lại nói. Cụ mỉm cười, nụ cười hiền từ như cha già nhìn mấy đứa con nghịch ngợm của mình.

“Chúng tôi biết nội dung bài thi thứ hai là gì, biết ngay từ buổi tối hoàn thành bài thi thứ nhất. Ngài có chắc cậu ấy sẽ được an toàn không?” Alice vững vàng như kiềng ba chân. Cậu lặp lại câu nói lần thứ ba.

Cả Đại sảnh đường vang lên những tiếng hít vào. Bọn họ kinh ngạc nhìn các phù thủy trường Babyls. Bốn quán quân phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đoán được mài mại nội dung bài thi thứ hai, vậy mà bọn họ đã biết ngay từ khi cầm trái trứng vàng chưa nóng tay? Rốt cuộc thực lực của bọn họ thế nào vậy?

Trong giây phút căng như dây đàn, một bóng dáng cao lớn quen thuộc đã biến mất hơn một tuần lễ xuất hiện trước cửa Đại sảnh đường.

Sabro không không chú ý đến bầu không khí căng thẳng, không chú ý rằng rất nhiều người đang nhìn mình. Trong mắt cậu giờ phút này chỉ có mỗi Clara đang đứng sau lưng Iruma và Alice. Đám đông tự tách ra cho cậu qua khiến Sabro hệt như Moses tách đôi biển cả. Trong đầu Sabro trống rỗng. Cậu đã chạy vội đến đây sau khi may xong chiếc túi đựng. Mặt mày tèm lem nhọ, vài lọn tóc cháy đen, bàn tay nơi chảy máu nơi bỏng, quần áo cũng không phẳng phiu tinh tươm gì sất. Cậu đi đến trước mặt Clara, quỳ một chân xuống cúi nhẹ lưng để lộ gốc cánh, lấy chiếc Chakram trong túi da ra, dâng lên cho Clara như dâng vật quý, nói: “Ta thích cô. Xin cô hãy kết hôn với ta.”

Cả Đại sảnh đường gần như chết lặng vì hành động bất ngờ này của Sabro. Alice thả tay xuống. Iruma cũng quay đầu ra sau, nhìn Sabro. Các ác ma lớp Cá Biệt, cả Maximilian và Amour cũng bất ngờ với diễn biến này.

“Vũ khí do gia tộc Sabnock rèn, hiếm có khó tìm.” Maximilian khoác vai Amour, cười tủm tỉm nhận xét.

Khác với vẻ thích thú của các ác ma, hầu hết phù thủy nào cũng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ không ý kiến về việc quán quân Babyls tỏ tình với Valac, tình cảm của cậu ta là thứ ai cũng nhìn thấy. Bọn họ chỉ bất ngờ với “tín vật định tình” của cậu ta. Có ai tặng con gái mảnh mai vũ khí không? Còn là cái thứ nguy hiểm như thế kia nữa. Chiếc Chakram kim loại sáng bóng, ánh lên những tia sáng sắc lạnh dưới ánh sáng ấm áp từ các ngọn nến đang treo lơ lửng.

Sabro cúi đầu một lúc vẫn không nghe được Clara trả lời. Cậu vội vàng ngẩng đầu, Clara đang nhìn cậu. Cô nàng im lặng nhìn Sabro, chẳng nói chẳng rằng. Tim Sabro bổng trễ một nhịp, luống cuống giải thích: “À thì thích là cảm xúc....”

Chưa kịp nói được bao nhiêu, Clara đã đặt ngón tay trỏ lên môi Sabro, nói: “Tớ biết ‘thích’ là gì mà.”

Clara nhẹ nhàng vuốt ve chiếc Chakram sắc bén. Lạ kỳ làm sao, nó không lạnh lẽo giống như các loại kim loại khác mà lại ấm nóng hệt như nhiệt độ cơ thể của Sabro. Nếu mang nó theo bên người, vậy có nghĩa lúc nào Sabro cũng ở bên cạnh phải không?

Các phù thủy trong Đại sảnh đường thấy Valac gỡ chiếc huy hiệu vàng cô luôn đeo trên ống tay áo xuống. Clara cầm Chakram, đặt chiếc huy hiệu của mình vào lòng bàn vết thương chằng chịt của Sabro. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Sabro, Clara cúi đầu, hôn nhẹ lên vầng trán chú sư tử vàng, mỉm cười. Đôi mắt óng ánh vệt nước của Clara như hội tụ trăm ngàn vì sao, hàng trăm triệu ngọn nến trên trần nhà cũng không sáng bằng đôi mắt của cô. Mặt Sabro đỏ bừng, bỏng cháy còn hơn nhiệt độ lò rèn của cậu.

“Tớ không có thứ gì để trao đổi với Sabsab. Cho cậu huy hiệu của tớ, giữ thật tốt nhé, ngày mai tớ muốn chính tay cậu đeo nó lại cho tớ. Đến khi đó, tớ sẽ cho Sabsab câu trả lời.” Nói xong, cô lấy chiếc túi đeo bằng da nhét chiếc Chakram vào, nói với Iruma và Alice trước mặt.

“Tớ sẽ không sao đâu. Đừng thấy tớ ngốc rồi xem thường Clara này nhé! Tớ hạng Vau đó nha. Quyến rũ nhất, xinh đẹp nhất và dễ thương nhất chính là Clara này đây.” Clara nói, giơ tay hình chữ V, cười rạng rỡ.

Thấy sự việc đã được giải quyết, giáo sư McGonagall định bụng tiến lên đưa Clara đi. Thế như bất thình lình, Iruma im lặng từ đầu buổi đến giờ lên tiếng. Cậu nhìn Sabro, đôi mắt đen của cậu xoáy thẳng vào mắt Sabro.

“Sabro, cậu có dám thề với danh dự của Sabnock rằng, cậu sẽ mang Clara quay lại trong vòng nửa tiếng hay không?”

Sabro nhìn Iruma, trịnh trọng gật đầu: “Ta xin thề với danh dự của Sabnock, ta sẽ mang quý cô Clara quay lại trong vòng nửa tiếng. Ta sẽ không để quý cô chịu bất kỳ tổn thương nào dù chỉ một vết đỏ nhạt.”

Alice và Iruma nhìn nhau. Cuối cùng Alice cất đũa phép, Iruma mỉm cười: “Được. Tớ tin cậu, Sabro.”

Alice vịnh vai Clara dặn dò đủ thứ trên đời, luyên thuyên và lắm lời như mẹ già. Mãi đến khi giáo sư McGonagall đen mặt đi lên tách cả hai ra, Alice mới thôi. Alice thôi không căn dặn nữa lại đến lượt lớp Cá Biệt.

“Clarin lên đường mạnh giỏi nha. Tớ sẽ nhớ cậu lắm.” Lied lấy giấy ăn xì mũi, nước mắt nước mũi tèm lem nói. Đồng hành khóc bù lu bù loa với Lied còn có Goemon. Có hai hàng nước như suối nhỏ chảy từ trong mặt nạ của cậu chàng ra, làm cậu một tay lấy khăn giấy ra lau nước mắt, tay kia giơ bịch khăn giấy cho Lied rút.

“Ôi Clara của chúng ta trưởng thành thật rồi.” Elizabeth cũng rơm rớm. Cô lấy chiếc khăn tay thêu tên màu trắng của mình ra chấm nước mắt, vẫy vẫy về phía Clara.

Keroli không nói gì nhưng mắt kính của cô đã mờ sương.

Trong khi bên này khóc nấc, bọn Jazz, Schneider, Kamui và Soy chạy lại vỗ lưng Sabro bôm bốp. Kamui không với tới lưng của Sabro nên đành vỗ bắp chân cậu thay thế. Jazz cười phá lên, liên tục khen Sabro nức nở. Schneider gật gù như nhà thông thái. Kamui lẩm bẩm gì đó. Soy...ủa ai là Soy?

Picero bay đến bên cạnh Iruma và Alice, vỗ vai cả hai.

Trên hành lang được đuốc thắp sáng, Clara thích thú lấy món quà Sabro ra xem. Maximilian đi bên cạnh thấy vậy bèn giải thích: “Đây là một chiếc Chakram cách tân.  Chakram theo truyền thống được chế tác thành hình dạng tròn từ vật liệu như thép, sắt và đồng thau, với các cạnh ngoài sắc bén như dao cạo. Chúng có kích thước khoảng từ 12-30cm và thường có đường kính khoảng 20cm. Cái này có đường kính 25 cm, có thể tách rời làm hai nửa. Nếu thầy nhớ không lầm, Sabro đã pha vàng và đồng thau để làm ra nó.” Ngón tay của Maximilian chỉ vào từng bộ phận của Chakram để giải thích: “Chakram được sử dụng và phát huy uy lực lớn, có thể sát thương cánh tay và chân của kẻ địch, bằng cách ném theo chiều dọc thay vì chiều ngang thông thường. Nó được sử dụng như là một loại vũ khí cận chiến trong các trận đánh ở khoảng cách gần, Chakram có khả năng cắt cổ họng hoặc chém đứt cánh tay của kẻ địch chỉ trong một đòn duy nhất.” Nói đến đây, Maximilian cười hì hì chỉ Charybdis bên cạnh mình: “Thầy giỏi sử dụng vũ khí như kiếm hay thương hơn. Khi nào bài thi thứ hai kết thúc, em có thể nhờ Amour dạy cho. Em ấy từng sử dụng vũ khí giống Chakram.”

Amour bên cạnh nghe vậy thì gật đầu. Anh giơ tay làm mẫu vài động ném Chakram, cũng giảng giải luôn về góc ném và lực ném sao để có thể đạt được sát thương tối đa nhất.

Nhóm phù thủy đi đằng trước nghe cả hai hướng dẫn Clara cách sử dụng vũ khí giết người mà lạnh cả sống lưng.

“Sướng nhất Clara rồi nhé. Nhà Sabnock nức tiếng rèn vũ khí có chất lượng siêu tốt hàng trăm năm rồi. Không phải ai cũng được nhà Sabnock rèn vũ khí cho đâu.” Maximilian thở dài: “Ngày xưa Amour ăn dầm nằm dề trong dinh thự nhà Sabnock ba tháng mới năn nỉ được ba của Sabro rèn cho một thanh đao. Bây giờ em ấy còn trưng như gia bảo trong nhà kia kìa.”

Clara nghe Maximilian nói vậy thì chỉ cười hì hì. Bỗng nhiên, Maximilian cúi đầu, thì thầm vào tai cô nàng: “Anh hỏi thật, em biết Sabro thích mình lâu rồi phải không?”

Clara đặt ngón trỏ lên môi, nhoẻn miệng nói: “Bí mật.” Sau đó, cô cất chiếc Chakram vào túi da, nhảy chân sáo theo các phù thủy đến phòng hiệu trưởng. Vừa đi, cô vừa ngân nga.

Các cô gái đang yêu

Là những ác ma mạnh nhất, vô địch

Cô gái đang yêu là mình

Vì mình siêu cấp đáng yêu

Mắt mình đã tia trúng cậu rồi đấy

Mình sẽ không để cậu rời xa mình đâu

Cho dù cậu có gắt gỏng với mình đi nữa

Mình vẫn sẽ biến cậu thành nô lệ của mình

Nụ cười hóa thành cú đấm

Nước mắt biến thành đòn đá

Cho dù bức tường cứng cáp thế nào

Chắn trước mặt mình

Mình cũng tấn công không ngần ngại

Cho dù mình có lùi bước

Mình vẫn sẽ ưỡn ngực tự tin

Tình yêu là cuộc sống

Đừng ngần ngại làm chi

Lý do để thua cuộc là 0%

Một thiếu nữ đang yêu

Mang trong mình móng vuốt sắc nhọn

Khi mình đang yêu

Mình đáng yêu nhất trần đời!

Một bản rock'n roll của tình yêu

Vài giây nữa thôi, mình sẽ ôm chầm lấy cậu

Và cậu sẽ trở thành nô lệ của mình, đúng không?

A, mình đã bắt được cậu rồi, chú sư tử vàng của mình.

Maximilian dừng lại, nhìn bóng lưng tung tăng của Clara, cảm thán: “Nữ ác ma đúng là điên rồ thật đấy.”

Amour lướt qua anh, bỏ lại một câu: “Nam ác ma cũng điên rồ không kém đâu.”

Maximilian cười hề hề, nhanh chân đuổi theo Amour.

Forward
Sign in to leave a review.