[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

“THÍCH” LÀ GÌ? 

Đã hai ngày kể từ buổi dạ vũ như buổi tiệc cuồng hoan đêm Giáng sinh. Cô gái nhỏ nhắn trường Babyls bỗng chốc vụt lên trở thành thần tượng của toàn trường, độ nổi tiếng ngang ngửa với cầu thủ Quidditch Viktor Krum. Buổi biểu diễn ngẫu hứng đó của cô nàng được các phù thủy năm tư trở lên miêu tả như món quà của Merlin, thậm chí còn được bọn họ ví như thuốc thần khi nói chỉ cần nghe cô bé hát là bao phiền não, mệt nhọc bay biến. Có thêm một người nổi tiếng, trường Babyls càng được chú ý hơn bao giờ hết. Cũng chính vì chú ý nhiều hơn, các phù thủy phát hiện rất nhiều hiện tượng lạ.

Đầu tiên phải kể đến việc bắt đầu từ hai ngày trước, toàn bộ con trai của trường Babyls đã cột kiểu tóc cây dừa. Hãy thử tượng tượng bạn nhìn những gương mặt kia, bạn thấy thật đẹp trai. Nhưng khi dời tầm nhìn lên một chút nữa thì nhìn thấy tóc dựng thành một chỏm cao và ngọn tóc chỉa ra tứ phía. Nó thật sự rất buồn cười. Các phù thủy không dám nhìn lên đỉnh đầu của lớp Cá Biệt, bọn họ sợ mình sẽ không kiểm soát được cơ mặt của mình mà cười vào mặt từng người. Nghe nói bọn họ bị thầy Typhon phạt vì dám uống rượu quý của thầy.

Tiếp theo là việc bộ đôi hoàn hảo, Andro M và Shax không còn thân thiết với nhau. Mặc dù mười hai phù thủy của Babyls rất thân thiết với nhau, nhưng các phù thủy vẫn có thể nhận ra bọn họ có những nhóm bạn chơi thân hơn hết. Ví dụ cậu thủ lĩnh Iruma, Asmodeus và cô gái kỳ lạ Valac, hoặc hội bạn cái cậu Allocer luôn đeo khẩu trang và Andro M, hai cô gái còn lại cũng rất hay đi với nhau.....Nhưng mối quan hệ của Andro M và Shax không giống những hội bạn còn lại. Hai người bọn họ....rất giống như một cặp đôi. Thậm chí cả Asmodeus luôn chăm sóc Iruma cũng không khiến cho các phù thủy có được cảm giác này, mặc dù hai người bọn họ trở thành người yêu chính thức đã được một tháng hơn. Cách hai người họ nói chuyện, nhìn nhau và tương tác với nhau đều rất lạ kỳ. Thế mà hai ngày gần đây cả hai lại né tránh nhau thấy rõ. Không đi cạnh nhau, không ngồi gần nhau và không nói chuyện với nhau. Bầu không khí cũng không đè nén, áp lực mà lại có chút ngại ngùng như chiếc bong bóng màu hồng lớn chờ được chọc thủng. Các phù thủy thật chẳng hiểu nổi.

Việc thứ ba chắc chắn phải kể đến chính là dạo này thầy hiệu trưởng Typhon của trường Babyls thân với giáo sư Snape ra trò. Các phù thủy Hogwarts thường xuyên bắt gặp thầy ra vào văn phòng của Lão dơi già, các phù thủy đến văn phòng của giáo sư độc dược nộp luận văn cũng xác nhận thường xuyên nhìn thấy thầy Typhon - đôi khi có cả thầy Charybdis - ngồi trong văn phòng của giáo sư Snape - mặc dù nhìn mặt thầy ấy rõ cộc. Bằng chứng chính là số luận văn độc dược đạt điểm cao của nhóm phù thủy ít đi rõ rệt, lời phê cũng độc địa hơn thường ngày. Không biết bao nhiêu nhóc phù thủy tim yếu đã bật khóc nức nở khi đọc lời phê của giáo sư trên bài luận của mình.

Và lúc này, những nhân vật là chủ đề nóng sốt của đám phù thủy trường Hogwarts, vài phù thủy trường Beauxbatons và trường Durmstrang đang tụ tập lại trong phòng làm việc của thầy Typhon.

Đây có thể nói là lần đầu tiên các ác ma tụ tập lại một chỗ để mở họp chính thức và nghiêm túc như thế này. Lớp Cá Biệt ngồi đầy hai chiếc sofa lớn và ba bốn chiếc ghế bành nho nhỏ xung quanh. Maximilian và Amour ngồi trên một chiếc sofa đỏ rực mới được biến ra từ không khí vài phút trước, Kalego ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh.

Maximilian, Amour và Kalego thay phiên nhau thuật lại tình hình đêm tiệc Giáng sinh. Nhiệm vụ có chuyển biến mới, đột ngột xuất hiện thêm hai đối tượng mới cần bắt sống hoặc diệt trừ. Giáo sư Snape vô tình chứng kiến hình dạng thật của maxi, Amour và Kalego, hắn cũng đã nhìn thấy ma thú Zimmermann. Lớp Cá Biệt coi như hiểu tại sao gần đây thầy Maximilian lại tỏ vẻ thân thiết với vị giáo sư lúc nào cũng âm u kia, cũng hiểu luôn tại sao hắn ta liên tục dùng ánh mắt bất thiện để nhìn bọn họ từ trên bàn ăn của giáo sư.

“Anh không chắc Snape có nói chuyện này cho hiệu trưởng Dumbledore hay không. Những ngày tiếp theo mấy đứa tém tém lại, kế hoạch thường xuyên vào Rừng cấm coi như đổ vỡ.” Maximilian mở chiếc hộp sắt vuông trên bàn trà. Một mùi thịt thơm lừng bay ra. Anh lấy một miếng ra gặm. Thịt khô làm từ thịt của Zimmermann không tệ, thơm như thịt hươu sừng bò ấy. Chậm rãi ăn hết một miếng, Maximilian lại lấy thêm một miếng từ hộp, đồng thời vứt cho mỗi ác ma một bịch thịt khô, giới thiệu: “Thịt Zimmermann non sấy khô đấy. Lâu lâu buồn miệng lấy ra ăn cũng vui.”

Anh giới thiệu như vậy làm cả đám hết hồn xém làm rơi bịch thịt xuống đất.

Kalego ngó lơ hành động vô nghĩa của Maximilian. Hắn nhấp một ngụm ma trà nóng hổi, nói: “Nếu sắp tới Snape kép bọn bây vào Rừng cấm cùng thì hãy đi theo. Có vấn đề gì phải liên lạc ngay với bọn ta.”

Lớp Cá Biệt nghiêm túc gật đầu.

Maximilian thấy đã nói xong tất cả những gì mình muốn nói bèn vẫy tay cho cả đám ra về. Cả bọn lần lượt đứng dậy, cầm bịch thịt khô và rời khỏi văn phòng, ngay cả Kalego cũng rời đi cùng với lớp Cá Biệt. Cánh cửa mới đóng lại chưa được nửa phút đã bị gõ vang. Maximilian đang nằm ườn trên sofa cho Amour mát xa giật mình. Miếng khô Zimmermann rơi xuống đất, Maximilian nhanh nhẩu nhặt nó lên vứt vào lò sưởi. Một mùi cay nhè nhẹ bay ra rồi biến mất nhanh chóng.  

“Mời vào.” Maximilian ngồi dậy. Rót một tách ma trà, thổi nhẹ làn khói trắng bốc lên và nhấp một ngụm.

Cánh cửa được đẩy ra, Lied bước vào trong phòng. Cậu bình tĩnh ngồi xuống vị trí mình vừa đứng dậy cách đây nửa phút. Đặt bịch khô Zimmermann xuống bàn, Lied nói thẳng vào vấn đề chính: “Thầy nghĩ ‘thích’ là gì hả thầy?”

Cậu đã tự suy nghĩ hai ngày ròng mà vẫn chưa làm rõ được cảm xúc của mình với Jazz là gì? Cậu từng đọc rất nhiều sách, báo, tạp chí khác nhau, cái nào cũng nói ‘thích’ là tim phải đập nhanh khi ở bên cạnh người kia, nhiệt độ cũng sẽ tăng lên và mặt sẽ đỏ bừng. Nhưng khi cậu ở bên Jazz, cậu chẳng có cảm xúc gì cả. Nhịp tim vẫn bình thường, nhiệt độ cũng bình thường, mặt cũng không đỏ. Hết cách, Lied quyết định cầu cứu tất cả ác ma đã có nửa kia mà mình biết.

Iruma và Azz-kun không thể tham khảo, cho dù cậu có thật sự thích Jazz thì cái ‘thích’ đó chắc chắn không giống Iruma và Azz. Thầy Kalego cũng bỏ đi, hỏi ổng thể nào ổng cũng treo lên trần nhà. Số cặp đôi mà Lied biết chỉ còn lại anh Lian và anh Chary. Lied cũng sợ bị xử tử lắm chứ, nhưng cậu đã vào đường cùng, liều ăn nhiều thôi. Tối nay là hạn chót rồi.

Maximilian nghe Lied nói mà phun hết trà trong miệng ra, hai mắt trợn tròn nhìn cậu nhóc tóc vàng, run rẩy hỏi lại: “Em nói cái gì?”

Lied lặp lại câu hỏi ban nãy một lần nữa. Mặt bắt đầu đỏ lên.

Amour và Maximilian nhìn nhau, có vẻ cậu nhóc này đã biết bí mật nho nhỏ của bọn họ. Thật ra cả hai không có ý định giấu giếm, bọn họ tin Kalego cũng đã nhìn ra. Chỉ là cả hai cảm thấy chuyện tình cảm của bản thân không nhất thiết phải rêu rao cho cả thế giới này biết. Maximilian suy nghĩ một chốc, nói: “Anh nghĩ em không nên tham khảo trường hợp của anh và Amour. Xuất phát điểm của cả hai anh đều là khao khát sở hữu một thứ của đối phương.” Maximilian không biết phải nói sao cho Lied bởi vì ngay từ đầu, tình cảm của anh và Amour đã đi theo một chiều hướng khá kỳ lạ.

Amour ngẩng đầu nhìn Maximilian, bắt gặp nụ cười ranh mãnh trên môi anh. Amour cũng cười nhẹ, thì ra Maximilian cũng biết.

“Jazz tỏ tình với em?” Maximilian hỏi.

Lied không mảy may quan tâm tại sao hai người biết. Cậu chỉ im lặng gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng như trời sắp sụp đến nơi. Sở hữu? Cậu đâu muốn thứ gì của Jazzy đâu!

“Vậy thì em nên đi hỏi người khác. Em không thể tham khảo được trường hợp của anh và anh Maxy được.” Amour chốt lại một câu, sau đó kéo cổ áo cậu vứt thẳng ra khỏi cửa văn phòng.

Kế hoạch A không thành công, Lied đành đổi sang kế hoạch B. Cậu về ký túc xá, đẩy hết ác ma trong phòng ra để có thể nói chuyện riêng với thầy Kalego.

“Mi nói cái gì?” Kalego cứng người nhìn Lied.

“Thầy nghĩ ‘thích’ là gì hả thầy?” Lied kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình.

Sau khi Kalego chắc chắn bản thân không nghe nhầm, hắn bắt đầu tức điên. Hắn cứ tưởng thằng oắt này tìm mình có chuyện gì quan trọng lắm, không ngờ nó lại hỏi hắn chuyện nhảm nhí này. Mắt Kalego trợn lên muốn chửi thằng oắt này một trận te tua vì dám làm lỡ thì giờ của hắn vào mấy chuyện vô bổ. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc không giống đùa giỡn của nó, không hiểu sao lửa giận của Kalego lại nguôi. Hắn thở dài, túm cổ áo Lied vứt ra khỏi phòng nhẹ nhàng hết mức có thể: “Ta không biết, đi hỏi thằng nhóc Iruma đi.”

Lied thấy mình sắp bị quăng ra khỏi phòng giống ban nãy bèn la oai oái: “Nhưng thầy đang hẹn hò với thầy Balam mà! Sao thầy không biết được!”

Kalego cứng người, gân xanh nổi đầy trên trán. Hắn thở dài, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng: “Ta chỉ biết ta thích cậu ấy, còn khái niệm ta không biết.”

Lied bị quăng ra khỏi phòng. Cậu nhìn cánh cửa mấy căn phòng kế bên nhau, kế hoạch B cũng thất bại, chỉ còn kế hoạch cuối cùng. Lied gõ cửa phòng Iruma. Chưa được hai giây, Alice mở cửa cho Lied vào trong.

Lied vào trong. Trong phòng không có ai ngoại trừ Iruma và Alice. Soy và Schneider chắc đang ở phòng của cậu thảo luận về bài thi thứ hai với Sabro. Thấy Lied bước vào, Iruma vui vẻ rót cho cậu một tách ma trà nóng hổi, cũng đẩy khay bánh kẹo cả hai đang ăn cho Lied.

Alice ngồi quỳ bên cạnh Iruma, giương mắt nhìn Lied như đang hỏi cậu đến đây làm gì.

Lied cầm tách trà trong tay, do dự mãi. Cậu không chắc Azz-kun sẽ không quẳng cậu ra ngoài sau khi nghe câu hỏi của cậu giống như cách thầy Chary và thầy Kalego làm khi nãy. Khoảng một phút trôi qua, khi Alice có dấu hiệu bực tức vì Lied cứ câm như hến, Lied mới nói, giọng điệu ngại ngùng.

“Cậu nghĩ ‘thích’ là gì?” Lied hỏi, mặt cúi gằm không dám nhìn Iruma và Alice.

Iruma và Alice nhìn nhau, hiểu ngay Lied đang nghĩ suy vấn đề gì. Cả hai trao nhau ánh mắt ẩn ý. Alice đứng dậy, mở cửa ký túc xá ra ngoài. Lied vẫn không dám ngẩng mặt lên. Mặt cậu và tai cậu đỏ bừng như sốt cao.

“Tớ không thể cắt nghĩa từ này cho cậu. ‘Thích’ của mỗi người không giống nhau.” Iruma đặt tách trà xuống dĩa: “Quan trọng là cảm giác của cậu khi ở bên cạnh Jazz như thế nào.”

Lied bị hỏi vậy thì nghệch mặt ra, ấp úng miêu tả: “Rất.....vui.”

“Chỉ thế thôi ư?” Iruma mỉm cười, động viên cậu nói tiếp.

Lied lại suy nghĩ thêm một chút, hoàn toàn chẳng nghĩ ra được cảm giác gì khác ngoại trừ vui vẻ khi ở bên cạnh Jazz.

“Vậy mình thử tưởng tượng chút nhé. Nếu Jazz có bạn trai hay bạn gái và không quan tâm đến cậu nữa thì sao? Cậu ấy sẽ không chơi với cậu nữa. Khi ấy cậu sẽ cảm thấy thế nào?”

Nghe đến đây, tim Lied quặn đau. Cậu thật sự rất khó chịu khi tưởng tượng đến cảnh Jazz mải mê đi với bạn trai hoặc bạn gái của mình mà bỏ bê cậu. Thấy mặt Lied tối đi, Iruma không gặng hỏi để tìm câu trả lời, đổi một câu hỏi khác: “Vui vẻ của cậu khi ở bên cạnh Jazz có giống vui vẻ của cậu khi ở bên cạnh bọn tớ không?”

Nói đến đây, Lied buộc phải gác tạm khó chịu của mình sang một bên để tập trung suy nghĩ câu hỏi của Iruma.

“Thật ra thì....có một chút.” Lied đặt tách trà xuống, hai tay vân vê vạt áo: “Kiểu...tớ thấy vui, rất rất vui khi ở bên cạnh Jazz. Còn khi ở với mấy cậu, tớ chỉ thấy vui thôi.” Đầu óc Lied loạn cào cào cả lên, cậu chẳng hiểu mình đang nói gì nữa.

Nghe cậu nói vậy, Iruma bật cười. Cậu uống hết tách trà của mình, ôn tồn nói: “Tớ không thể nói rằng cậu thích Jazz, như thế sẽ ép cậu phải nghĩ theo hướng cậu thích Jazz. Tớ mong cậu hãy suy nghĩ thật kỹ những gì mình vừa nghĩ, tìm ra được cảm xúc của bản thân. Thật ra ‘thích’ không cao siêu đâu. Nó chỉ đơn giản là cậu muốn ở bên cạnh người kia thôi.”

Thời gian cứ trôi, mới đó mà mặt trời đã lặn mất và mặt trăng lại treo trên cao. Lied ngồi trên tháp Thiên Văn, nhìn lên bầu trời.

Nếu Jazz có bạn trai/ bạn gái thì sao? Cậu sẽ rất khó chịu. Tim cậu sẽ đớn đau như bị ai bóp nghẹn.

Nếu Jazz không đi chơi với cậu nữa thì sao? Có lẽ cậu sẽ phát điên lên mất.

Ở bên cạnh Jazz thế nào? Rất vui, cậu không bao giờ thấy chán khi ở bên cạnh Jazz.

Vậy...cảm xúc cậu dành cho Jazz là gì? Lần thứ vô sáu trăm sáu mươi lăm Lied tự hỏi bản thân câu hỏi này, cậu vẫn không có đáp án. Lied thở dài.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên trong không gian vắng lặng. Cậu đã sớm nằm lòng nhịp bước kia. Quả nhiên, người đến là Jazz. Cậu ta đi lại ngồi bên cạnh cậu, cùng ngắm bầu trời sao trên cao. Cậu ta chẳng hỏi gì về cậu nghĩ thế nào cho dù đã gần đến hạn. Cậu ta chỉ ngồi đó, im lặng ngắm bầu trời đầy sao với Lied.

Lied hít một hơi thật sâu. Cơ thể căng cứng vì căng thẳng những ngày qua của Lied bất giác thả lỏng, và rồi như có lực hút vô hình, cậu ngã sang bên cạnh, tựa đầu lên vai Jazz. Lúc này không hiểu sao Lied lại cảm thấy thư thái đến lạ.

“Tớ không biết cảm xúc mình dành cho cậu là gì.” Lied nói, Jazz vẫn im lặng. Cậu ta lẳng lặng cục cựa vai một chút để cậu có thể dựa thỏa mái hơn.

“Tớ rất thích ở bên cạnh cậu. Tớ không thích cậu có bạn trai hay bạn gái. Nhưng tớ không dám chắc sự chiếm hữu đó của tớ là ‘thích’ mà cậu nói.” Nói đến đây, Lied ngã người, gối đầu lên chân Jazz. Jazz cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Muốn thử một cách không?”

Chưa để Lied kịp hiểu gì, Jazz đã cúi xuống, hôn lên môi cậu. Nụ hôn không nhanh không chậm. Nó từ tốn và thong dong. Jazz chậm rãi mút mát đôi môi của Lied, truyền nhiệt độ nóng bỏng của mình lên đôi môi lạnh vì hứng gió đêm lâu. Cậu ta vòng tay xuống người Lied, nâng cậu lên một chút để cả hai có thể hôn dễ dàng hơn. Bàn tay đeo nhẫn vàng của Jazz vuốt ve mái tóc vàng mềm mại của Lied, cảm nhận từng cơn run nhẹ của ác ma trong lòng mình.

Lát sau, cả hai tách ra.

“Cậu có ghét nó không?” Jazz hỏi. Đôi mắt của cậu ta cong thành vầng bán nguyệt.

Mặt mũi Lied đỏ bừng. Cậu cẩn thận ngẫm nghĩ lại nụ hôn vừa rồi. Thật đột ngột, thật kích thích....sảng khoái và đê mê. Đến đây, Lied đã nhận ra cảm xúc của mình dành cho Jazz là gì. Cậu phá lên cười, nhảy dựng lên ôm chầm lấy Jazz, sau đó đè cậu ta xuống sàn, cúi đầu hôn cậu ta.

Nếu Jazz có bạn trai/ bạn gái thì sao? Cậu sẽ rất khó chịu. Tim cậu sẽ đớn đau như bị ai bóp nghẹn.

Nếu Jazz không đi chơi với cậu nữa thì sao? Có lẽ cậu sẽ phát điên lên mất.

Ở bên cạnh Jazz thế nào? Rất vui, cậu không bao giờ thấy chán khi ở bên cạnh Jazz.

Vậy...cảm xúc cậu dành cho Jazz là gì? Lần thứ vô sáu trăm sáu mươi sáu Lied tự hỏi. Cậu có câu trả lời rồi.

Cậu...thích Jazz.

Ở ngoài cầu thang, có một chiếc hộp trang điểm đang phát sáng yếu ớt, chiếu vào gương mặt nửa chìm trong bóng tối.

“Ổn rồi.”

Forward
Sign in to leave a review.