![[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT](https://fanfictionbook.net/img/nofanfic.jpg)
NGÀY ĐẦU TIÊN Ở HOGWARTS
Tối đến, sau khi các phù thủy khác đã say ngủ, có vài bóng dáng lẻn ra khỏi phòng mình, tập trung đến trước cánh cửa căn phòng cuối hành lang. Ba nhịp dài một nhịp ngắn thật nhỏ thật êm vang lên trong hành lang tĩnh lặng, cánh cửa hé ra một khe hở, và rồi tất cả bóng đen biến mất trong màn đêm trên hành lang vắng lặng, thần không biết, quỷ không hay.
Căn phòng tối hù, chỉ có vài nguồn sáng le lói từ các ánh nến trắng đặt trên nền phòng. Mười bốn chiếc nến chụm thành một vòng tròn nhỏ, chính giữa đặt hai thiết bị màu đen giống hộp phấn trang điểm. Nắp hộp được gắn một chiếc màn hình nhỏ, phần thân hộp là mười lăm chiếc nút tròn với các màu sắc khác nhau bo tròn theo thân hộp, chính giữa là một xấp miếng dán truyền âm thanh chỉ nhỏ khoảng một milimet. Bây giờ cả hai chiếc hộp trang điểm đều đang phát sáng, trên không trung là hai màn hình sáng bừng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh tối đen trong căn phòng.
“Mấy bây làm gì vậy? Đặt ma cụ chống theo dõi và nghe lén là được rồi, còn tắt đèn thắp nến làm gì? Chuyên mục truyện ma trước khi ngủ?” Maximilian đang đắp mặt nạ trắng sữa trên màn hình bên trái nheo mắt nhìn căn phòng tối đen chỉ có duy nhất vài ngọn nến, khó hiểu hỏi.
“Làm vậy mới có không khí!” Giọng của Goemon vang lên từ nơi nào đó trong phòng, theo sau là hai ba ác ma khác phụ họa.
“Kalego-san? Cậu để mặc cho tụi nó lại vậy hả?” Maximilian lại hỏi. Anh cố gắng nhìn một vòng quanh phòng hòng tìm kiếm bóng dáng cao lớn lúc nào cũng xụ mặt kia.
“...” Bầu không khí im lặng như đang cho Maximilian thấy sự bất lực của Kalego khi bị lôi vào cái trò nhảm nhí của đám học trò mình chủ nhiệm.
“Bắt đầu đi.” Amour trên màn hình bên phải cắt ngang. Thiết bị liên lạc đang gọi cho anh chốc chốc lại có vài tiếng nước rì rào vang lên. Lớp Cá Biệt đoán chắc anh ta đang ngâm mình trong nước.
“Tạm thời mấy đứa cứ án binh bất động. Bây giờ chúng ta chỉ mới đột nhập được vào đây, vị hiệu trưởng cáo già của Hogwarts vẫn chưa tin tưởng chúng ta hoàn toàn, tốt nhất bây giờ chúng ta đừng làm gì hết. Anh, Amour và cậu Kalego sẽ tranh thủ thời gian để vào Rừng Cấm thăm dò. Ngoài ra, anh muốn ít nhất là một trong số mấy đứa đăng ký tham gia Cúp Tam Phép Thuật.” Maximilian nói. Chất giọng lanh lảnh của anh ta vang vọng trong căn phòng tối đen. Mãi một lúc sau mới có một ác ma lên tiếng.
“Tại sao bọn em phải tham gia ạ?” Là giọng của Lied. Đúng là lúc bữa tiệc tối kết thúc, cậu có thảo luận với các bạn xem ai nên đăng ký tham gia, nhưng cậu chỉ nói giỡn, hoàn toàn không có ý làm thật.
“Đúng vậy. Lẽ ra chúng ta phải làm sao cho mình càng ít nổi trộn càng tốt chứ, thưa anh Lian.” Jazz nói. Tất cả ác ma còn lại gật đầu đồng tình.
“Bọn bây vẫn còn ngây thơ lắm.” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên. Kalego im lặng từ khi bắt đầu đến giờ. Đôi mắt chìm trong bóng đêm của hắn lóe sáng rồi vụt tắt như một con chó hung dữ ẩn mình trong bóng đêm, chờ đến thời cơ thích hợp để ngoạm lấy cổ kẻ thù. Hắn nhìn một lượt các gương mặt mờ mờ ảo ảo của mười hai ác ma trẻ, chậm rãi dạy dỗ: “Bọn bây đang nằm vùng, không phải đột nhập. Cái bọn bây cần bây giờ chính là diễn cho tròn vai diễn “Phù thủy giao lưu văn hóa”. Học tập thật tốt như một học sinh, tham gia hoạt động năng nổ như một học sinh, làm quen càng nhiều bạn mới càng tốt, thu hút sự chú ý về phía mình. Để rồi khi cái nhãn “Phù thủy giao lưu văn hóa” được dán lên người bọn bây, khi tất cả thật sự tin vào lời nói dối của bọn bây, đó là lúc bọn bây hành động.”
Bầu không khí im phăng phắc. Các tiếng hô hấp nhẹ như không tồn tại. Cả bọn dường như sốc với những gì Kalego vừa nói.
“Kalego nói đúng đấy.” Maximilian trong màn hình cũng tán thành: “Mấy đứa diễn càng giống thì hiệu trưởng Dumbledore càng nhanh giảm bớt sự nghi ngờ với chúng ta hơn. Hơn nữa khi mấy đứa tham gia cuộc thi kia, anh có thể viện cớ vào Rừng Cấm huấn luyện đặc biệt hay gì đó cho mấy đứa được.” Anh ta vừa nói, vừa quay về phía nào đó để miết cái mặt nạ trên mặt sao cho nó dán sát vào da mình. Sau khi thấy chiếc mặt nạ đã dính sát hoàn hảo, anh ta mới nói tiếp: “Ngày mai tất cả đăng ký tham gia đi, ngoại trừ Iruma ra. Cội nguồn ma lực của em không giống mấy nhóc còn lại. Em cũng nên hạn chế sử dụng những thần chú cấp cao hoặc tiêu tốn quá nhiều ma lực trước mặt người khác, vị hiệu trưởng kia tinh ý lắm, ổng nhìn ra được ma lực của em đến từ đâu đấy.”
“Vâng!” Iruma hô lớn. Cậu khẽ vuốt ve chiếc nhẫn vàng trên ngón tay.
“Cuộc họp kết thúc, đã trễ rồi, nhớ ngủ sớm đấy. Ngủ sớm mới đẹp da. À quên, mấy đứa không cần kìm nén bản thân quá nhiều, chỉ cần giữ mọi thứ trong giới hạn là được. Càng thể hiện bản tính rõ ràng, ông hiệu trưởng kia mới nhanh tin tưởng chúng ta.” Maximilian vẫy tay, tắt thiết bị liên lạc. Amour im lặng lắng nghe cũng tắt thiết bị. Căn phòng mới được chiếu sáng một chốc lại tối đen, chỉ còn những ánh nến le lói.
Trước khi lớp Cá Biệt giải tán, Kalego nói: “Đây là cơ hội hiếm có. Bọn bây nên cố gắng tìm hiểu thêm về các câu thần chú của con người. Chỉ cần sử dụng được dù chỉ là một câu cũng chính là lợi thế to lớn của bọn bây.”
Sáng hôm sau, mười ba ác ma làm đúng như những gì Maximilian dặn dò. Cả bọn đã dậy sớm đi học cùng với các phù thủy năm 7 của Hogwarts. Hiện tại lớp Cá Biệt mười tám tuổi, buộc phải khai gian đi một tuổi để đủ tuổi đến Hogwarts giao lưu học tập.
Chương trình học của phù thủy năm 7 trường Hogwarts hoàn toàn không giống với chương trình học của ác ma năm 4 trường Babyls. Ở Babyls, các ác ma sẽ tập trung học lý thuyết vào ba năm đầu tiên, với bốn năm sau, bọn họ sẽ được gửi đi khắp nơi để “thực hành” những gì mình đã học trong ba năm vừa qua. Từ khi năm học mới bắt đầu đến giờ, số thời gian lớp Cá Biệt ngồi trên lớp cộng lại có lẽ còn chưa đến một tuần. Nhưng ở Hogwarts lại hoàn toàn khác, vì thời gian kỳ thi phép thuật tận sức N.E.W.T. càng ngày càng gần, các học sinh năm 7 gần như học từ tiết đầu tiên của ngày đến tiết cuối cùng của ngày, lý thuyết và thực hành đan xen, thần chú phức tạp tiêu hao một số lượng ma lực lớn. Điều này làm các ác ma đã lâu không học lý thuyết mệt đến mức không nhấc nổi chân.
Các giáo sư thật sự rất nhiệt tình. Có lẽ do biết hệ thống thần chú các phù thủy Nhật Bản sử dụng không giống với Anh Quốc, bọn họ gần như cầm tay hướng dẫn cho lớp Cá Biệt từng động tác vẫy đũa, từng âm tiết của thần chú một. Tất cả ngón nghề đặc sắc và lòng nhiệt tình của nhà giáo được bọn họ dốc hết ra, ngay cả tiết học của giáo sư Bins cũng trở nên sống động và lý thú hơn bao giờ hết.
Đám Iruma thật sự lĩnh hội được các thần chú này. Bọn họ hoàn toàn có thể thi triển được vài thần chú đơn giản như Protego, Expelliarmus. Alice còn thi triển được thần chú Fiendfyre ngay từ lần đầu tiên.
Kết thúc tiết cuối cùng, trước khi buổi tối bắt đầu, cả đám tập trung lại trong Đại sảnh đường, mệt lả nằm bò trên bàn dài. Ngay cả Alice và Sabro luôn duy trì lễ nghi mình được rèn luyện từ bé cũng phải rất cố gắng mới giữ được lưng của mình thẳng đứng và ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dài chứ không xiêu xiêu vẹo vẹo như các ác ma khác. Picero đã lăn ra ngủ say trên đám mây của mình ngay khi tiết cuối cùng kết thúc, cậu ta có thể đến được đây hoàn toàn nhờ Goemon mang đến.
“Mệt quá......” Lied nằm dài ra ghế, đầu gối lên đầu gối Jazz, thều thào than thở.
“Cứ tưởng thoát kiếp học như điên. Ai dè nó chuyển sang một thể loại khác.” Jazz nói. Mặt cậu ta xanh mét, tay trái đặt lên đầu Lied, vuốt tóc cậu như vuốt lông chó để thư giãn. Lied đã quá mệt mỏi để có thể vùng dậy hay hắt tay ác ma tóc đen ra, nên để mặc cho cậu ta thích làm gì thì làm.
“Mệt đến thế à?” Một phù thủy năm 7 bọn họ làm quen được trong lớp Thần Chú chạy đến, hào hứng nhìn cả đám mệt như sắp chết đến nơi ngồi trên bàn. Thấy cả đám gật đầu, anh ta mỉm cười, thả cho cả đám một trái bom: “Từ giờ đến cuối năm ngày nào cũng vậy đấy. Các cậu tập làm quen đi.”
“Ôi trời.” Kamui té xuống khỏi ghế. Mặt mày xanh dờn như say sóng nặng.
Các ác ma còn lại cũng lần lượt than ngắn thở dài đầy mệt mỏi. Thấy bọn họ mệt mỏi, phù thủy năm 7 kia khoái chí ra mặt. Trạng thái đầu năm của toàn thể năm 7 cũng là giống bọn họ. Mệt lả, tay chân rụng rời, đầu nhức tưng tưng như các dây thần kinh có thể đứt bất cứ lúc nào, mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, lúc ấy chẳng ai hiểu nỗi khổ của bọn họ. Các phù thủy năm dưới cười đùa bảo bọn họ làm quá. Bây giờ đã có người nếm thử cảm giác lúc đó của bọn họ, thật hả hê làm sao.
“Bỏ qua chuyện đó đi, các cậu đăng ký tham gia cuộc thi chưa?” Một phù thủy năm bảy khác đi lại, khoác vai phù thủy năm bảy ban đầu. Hắn ta hỏi, đôi mắt nâu tò mò liếc một lượt mười hai người đang nằm, ngồi trên bàn dài Gryffindor.
“Chưa....” Lied rên rỉ: “Sáng giờ bọn tớ không có thời gian để thở nữa đấy chứ đừng nói đăng ký tham gia cuộc thi.”
Quả thật là vậy, học quần quật từ sáng đến tận chiều. Giờ nghỉ trưa cả bọn chỉ kịp ăn cho nhanh rồi nghỉ ngơi lấy sức chiều học tiếp, không có thời gian viết tên vào tờ giấy rồi bỏ vào Chiếc Cốc Lửa ngoài Tiền sảnh, mặc cho Tiền sảnh với Đại sảnh đường cách nhau không bao xa.
“Tớ còn dư giấy nè, cho các cậu đó. Sắp hết hạn đăng ký rồi đó, làm nhanh nha!” Nói xong, cả hai vẫy tay tạm biệt lớp Cá Biệt chạy về bàn dài Ravenclaw.
Tất cả lục tục cầm bút lông ngỗng, viết lên tấm giấy. Cho dù đã mệt rã rời và chẳng nhấc nổi tay chân, lớp Cá Biệt vẫn cố gắng viết tên mình nắn nót hết cỡ, tránh trường hợp quê độ vì không ai đọc ra được tên quán quân Babyls là ai. Viết xong, cả đám lôi kéo nhau ra Tiền sảnh, Sabro là người đầu tiên bỏ mảnh giấy vào chiếc cốc. Mảnh giấy rơi vào miệng cốc, ngọn lửa đỏ bùng lên liếm láp sạch sẽ tờ giấy như con thú hoang ăn sạch con mồi đến từng miếng thịt vụn.
“Sabsab!” Clara hưng phấn kéo vạt áo choàng của Sabro, ngẩng đầu trông chờ nhìn cậu.
“Được!” Sabro cười toe toét. Cậu đặt tay ngang hông Clara rồi nhấc bổng cô lên, Clara ném mẩu giấy vào trong chiếc cốc, nhìn ngọn lửa xanh liếm lám mảnh giấy ngả vàng, miệng cười khanh khách còn tay vỗ vang.
“Wow!” Lied hâm mộ. Cậu ta chạy ùa lại, ra hiệu cho Sabro nhấc mình lên. Lại một tiếng “Được!” rõ to vang lên, ngọn lửa đỏ bùng lên, liếm láp tờ giấy.
Sau đó tất cả thành viên của lớp Cá Biệt đều được Sabro nhấc lên để bỏ tên vào chiếc cốc, cả đám xem cậu chàng cao nhất lớp như thang tự động, mặc cho có vài người đủ cao để có thể tự làm. Tất cả đã bỏ tên vào chiếc cốc xong xuôi, ngay cả Purson cũng hiện thân để Sabro nhấc lên. Cuối cùng chỉ còn mỗi Alice.
“Ê thủ khoa! Lại đây!” Sabro giang tay về phía Alice, hô lớn.
“Xin kiếu!” Alice bình tĩnh vứt tờ giấy vào trong cốc, xoay lưng đi về phía bàn dài.
Iruma ngồi trên bàn dài thèm thuồng nhìn mọi người được Sabro nâng lên cao rồi hạ xuống, cậu cũng muốn chơi chung! Trong lúc lơ đễnh, Iruma hoàn toàn không để ý mình đã nói suy nghĩ của mình ra miệng. Alice vừa ngồi xuống ghế thì nghe Iruma nói vậy, cậu chàng tóc nâu bật dậy, dáng vẻ thiếu thốn năng lượng và mệt mỏi khi nãy bay biến.
“Ngài Iruma cứ để tôi!” Alice nói. Ngài Iruma xứng đáng có những thứ tốt nhất trên đời, người khác có thì nhất định ngài Iruma của cậu cũng phải có. Nói đoạn, cậu đặt tay lên hông Iruma, dùng sức nhấc cậu lên.
Một giây....hai giây.....ba giây....
Iruma vẫn ngồi im trên ghế, hoàn toàn không có chút cục cựa hay xê dịch gì.
“A.” Lied nhìn sang, hiểu rõ.
“Ôi chao.” Elizabeth che miệng mỉm cười.
“Iruma-chi nên giảm cân đi thôi.” Clara thẳng thừng luồn tay vào trong áo Iruma, bóp lớp mỡ dày trắng trắng mềm mại trên bụng Iruma. Hình như nó đã dày hơn kể từ lần cuối cô bóp nó thì phải....Clara nghiêng đầu, nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài của Iruma, suy nghĩ trong đầu bay về lại lần cuối cùng cô bóp bụng Iruma.
“Tớ không có mập!” Iruma kéo Clara ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô mà nói. Ánh mắt nghiêm túc như đang nói chuyện gì đó rất hệ trọng chứ không phải bàn bạc việc cân nặng. Cậu cần phải nói với Clara bao nhiêu lần “Tớ không mập!”, “Tớ chỉ nặng xương!” nữa đây. Khẳng định chắc chắn bằng chất giọng đanh thép, Iruma ngẩng đầu nhìn lướt qua tất cả mọi người, ánh mắt kiên định khẳng định lại một lần nữa, giọng điệu vững như kiềng ba chân, dù ai nói ngả nói nghiêng cũng quyết không nghiêng ngả xiêu vẹo: “Tớ không mập!”
Đáng tiếc ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt hiểu rõ.
“Đúng vậy! Ngài Iruma sao có thể mập! Chắc chắn là do khi nãy tôi chưa sẵn sàng thôi! Lần này chắc chắn được!” Alice gạt Clara ra. Cậu đặt tay lên hông Iruma, gồng sức nhấc lên một lần nữa.
Một giây....hai giây....ba giây.....
“Ha!” Keroli đẩy mắt kính, nheo mắt đầy nguy hiểm bảo: “Tôi sẽ lên kế hoạch giảm cân cho cậu ngay! Tôi đã nói đừng ăn uống buông thả như vậy rồi mà!”
“Ha ha ha!” Lied và Jazz quỳ gối xuống đất cười ngặt nghẽo. Cả hai cười đến mức phải ôm cả bụng và lăn ra sàn. Cái mặt đần thối đó của Alice quả thật rất mắc cười. Lúc nào cậu ta cũng kiêu ngạo, hiếm hoi lắm mới có thể thấy được biểu cảm khác trên mặt cậu ta, cả hai nên tận lực cười cho thỏa thuê.
“Hỏa Ngạn Hoa. Nghiệp Hỏa.” Alice cầm đũa phép, mắt cá chết tung liên tục hai thần chú cấp cao. Cả một biển lửa lao về phía hai người một đen một vàng đang ôm bụng cười đằng xa.
Ngay giây phút Alice không chút do dự giơ đũa phép lên nhắm vào một đen một vàng đang cười ngặt nghẽo kia, Đại sảnh đường gần như nín thở quan sát tình hình. Có vài người không tin được mà há hốc miệng, dùng phép thuật cấp cao như vậy với bạn chỉ vì người ta cười mình, có cần phải như vậy không! Cũng có vài người nhăn mày, nhíu mi khi nhìn thấy Alice có thể tung thần chú cao cấp một cách dễ dàng như thế, mặc cho sự thật rằng cậu ta đã cạn kiệt ma lực.
“Kén Bảo Hộ!” Jazz vội vàng đập tay xuống đất. Một chiếc lồng trong suốt với những hoa văn lấp lánh như trang sức đá quý bao lấy cả hai. Một tiếng “ầm” lớn vang lên, biển lửa tan hết, khói bốc nghi ngút và có mùi khét thoang thoảng trong không khí. Đại sảnh đường lại được dịp trố mắt lần nữa. Cậu ta có thể sử dụng thần chú không đũa phép kìa!
“Mạnh tay thế. Cười tí thôi mà.” Jazz mỉm cười đứng dậy, túm cổ áo Lied nhảy ra xa, né trái cầu lửa vừa được Alice ném đến.
“Azz-Azz đang quê đó.” Lied che miệng cười khúc khích. Cậu dám cá là cậu ta đang quê vì chẳng nhấc nổi ngài Iruma của cậu ta, tất cả chỉ là giận cá chém thớt mà thôi.
“Ngày hôm nay đẹp đấy, thích hợp làm ngày giỗ cho hai người. Chôn luôn ở đây đi, tôi sẽ mang ảnh thờ của hai cậu về cho gia đình dùm cho!” Alice vứt cây đũa phép vô dụng sang một bên. Cậu ta xắn tay áo, hơi nóng hừng hực bốc lên làm tà áo cậu tung bay. Alice siết chặt nắm đấm, lao như bay về phía Jazz và Lied.
Và rồi một màn giao đấu võ thuật đầy mãn nhãn được Lied, Jazz và Alice trình diễn ngay trong Đại sảnh đường. Cơn mệt mỏi do phải đi học liên tục từ sáng đến tận chiều của cả ba bay biến, ai cũng hăng say đánh, đấm, đá và đỡ đòn. Một mình Alice cân cả Jazz và Lied.
Jazz vung nắm đấm đến thì Alice cúi đầu né, tay kia chặn Lied tấn công hiểm đằng sau, cái chân dài quét ngang, quật ngã Lied xuống đất. Xong rồi cậu bật dậy, ôm chặt hông Jazz và vật mạnh ra sau. Đáng tiếc Jazz đã nhìn ra ý định của Alice, cậu ta nhanh chóng chống tay xuống đất, chân trái giơ cao đá thẳng đầu đỉnh đầu Alice. Lied bị gạt chân té cũng bò dậy, vung chân cho Alice một đòn chẻ xuống bụng.
Tiếng wow và xuýt xoa liên tục vang lên, đám đông tụ tập càng ngày càng nhiều, Các chiêu thức cả bả sử dụng đều vô cùng lạ mắt và mạnh mẽ, từng động tác đều mang theo tiếng gió của riêng nó. Mỗi khi một động tác xuất hiện, tất cả phù thủy lại phải rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh mình trúng đòn đó. Đám đông hò reo, lớn tiếng cổ vũ cho cả ba, ngoại trừ Hogwarts ra còn có cả Durmstrang và Beauxbatons, nhưng bọn họ khá kiệm lời khi chỉ xem chứ không cổ vũ hay bình phẩm gì. Đám đông tự giác vây mười hai học sinh Babyls thành một vòng tròn, hào hứng xem màn đánh nhau mãn nhãn của ba cậu nam sinh.
Ngay khi bầu không khí nóng nhất, sục sôi nhất, Alice vừa cho Jazz một đòn móc vào bụng và cho Lied một đòn đá tạt vào đầu, một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
“Chuyện gì vậy!” Giáo sư McGonagall đẩy đám phù thủy vây kín như kiến bu mật ra, hoảng hốt nhìn ba cậu học trò trường Babyls đánh nhau ầm ĩ ở chính giữa. Bà giật mình, tay cầm đũa phép muốn can ngăn, bỗng có cơn gió xẹt qua bà. Ba tiếng ầm vang lên, cả ba học sinh bay ra xa, đập mạnh xuống sàn.
Đám học sinh chưa kịp bật thốt bất kì thán từ nào, một giọng điệu bất mãn rõ ràng vang lên: “Thật là tình cái đám này. Có đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đánh trong đây ảnh hưởng đến các bạn thì sao.” Giáo sư McGonagall quay sang, thì ra là hiệu trưởng Babyls - thầy Typhon.
Anh ta áy náy nhìn bà, tay xoa gáy, gập người xin lỗi: “Xin lỗi cô rất nhiều. Tụi nó quen thói hồi ở trường đó mà, tụi nó đang giỡn với nhau thôi, không sao đâu.”
Hiệu trưởng trường người ta đã hối lỗi đến mức cúi gập người để xin lỗi mình, những lời trách móc giáo sư McGonagall định nói kẹt ngang ở cổ họng. Hết cách, cô đành nuốt tất cả xuống, trả lại bằng một câu đùa gượng: “Trường của thầy đùa giỡn “mạnh tay” thật.”
“Iruma.” Amour - cũng chính là giáo sư Charybdis đứng giữa sàn đấu tạm thời được tạo nên, nhìn về phía Iruma vẫn đang sững người “Tối nay cậu chỉ được ăn một miếng bò hầm. Vì cậu là thủ lĩnh mà chỉ đứng nhìn chứ không ra tay ngăn cản.”
“Vâng!” Iruma ủ rũ cúi đầu, hai dòng nước mắt tuôn trào.
“Iruma-chi, ngoan ngoan.” Clara ôm Iruma vào lòng, vừa xoa đầu vừa vuốt lưng cậu bạn để an ủi. Đối với Iruma có dục vọng lớn lao với thức ăn mà nói, không hình phạt nào tàn nhẫn với cậu hơn là bắt cậu ăn ít trong khi đồ ăn ê hề trước mặt. Iruma có thể nhịn đói lâu thật lâu cũng không cảm thấy có gì, nhưng nhìn thức ăn mà không được ăn sẽ làm cậu rất hậm hực - Iruma đã từng vào chu kỳ ác một lần chỉ vì bị bắt ăn kiêng.
Amour quay gót đi lên bàn dài giáo sư, giáo sư McGonagall cũng giải tán đám đông. Đám phù thủy bị lời đe dọa sẽ trừ điểm nhà của giáo sư Biến Hình buộc phải giải tán, thế như bọn họ vừa đi, vừa cố gắng ngoảnh đầu lại thật nhiều lần để xem Babyls sẽ làm gì tiếp.
Chỉ thấy các học sinh nam còn lại của trường đi lại ba người đánh nhau ban nãy, đỡ cả ba lên đi về phía bàn dài, cười lớn và dùng phép thuật chữa trị cho cả ba. Những câu như “Thầy Chary ra tay mạnh quá.”, “Đau không?”, “Mấy chiêu đó đẹp đấy.”, “Mấy đứa năng nổ quá đi.”,..... liên tục vang lên trong Đại sảnh đường có phần tĩnh lặng.
Cả Hogwarts lại có cái nhìn mới về phái đoàn kỳ dị của trường Babyls.
--
Chú thích:
“Hộp phấn trang điểm” là cái này đây. Đồ để Smile Precure biến hình đó. Tưởng tượng mấy cái nút màu là màu tượng trưng cho mười lăm ác ma nhé. À mà không có cái bông phấn nhe.