[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT

Harry Potter - J. K. Rowling 魔入りました! 入間くん | Mairimashita! Iruma-kun | Welcome to Demon School! Iruma-kun (Manga)
F/M
M/M
G
[IRUMA + HP] ÁC MA TẠI THẾ GIỚI PHÉP THUẬT
Tags
Summary
Một con Ma thú chui qua cánh cổng nối liền Nhân giới và Ma giới, mở ra một chuyến phiêu lưu mới tại Thế Giới Phép Thuật nhiệm mầu của lớp Cá Biệt. Những người bạn mới, thế giới mới,....điều kỳ bí và huyền diệu gì đang chờ đón 13 ác ma trẻ tài năng?
Note
Bối cảnh: Harry Potter năm thứ 4 và Iruma năm 4.LƯU Ý: TẤT CẢ ĐỀU LÀ SẢN PHẨM CỦA TRÍ TƯỞNG TƯỞNG TƯỢNG, CÓ RẤT NHIỀU THỨ DO MÌNH TỰ NGHĨ. NẾU MỌI NGƯỜI ĐỌC, THẤY QUEN THÌ TỨC LÀ MÌNH LẤY TRONG TRUYỆN, CÒN NẾU LẠ HOẮC THÌ DO MÌNH TỰ CHẾ NHA.
All Chapters Forward

BÍ MẬT KHÔNG THẬT SỰ LÀ BÍ MẬT

“Cậu Iruma, Sở Ma quan cần cậu phối hợp với các Ma quan, lên Nhân giới bắt Ma thú Zimmermann về sớm nhất có thể.”

Nghe Henri nói xong, Iruma đực mặt. Cậu gần như hỏi lại ngay lập tức, biểu cảm vừa có chút chột dạ lại khó hiểu: “Ngài nói gì ạ?”

“Cậu Iruma, Sở Ma quan cần cậu phối hợp với các Ma quan, đến Nhân giới bắt Ma thú Zimmermann về sớm nhất có thể.” Henri cũng không phiền lặp lại lần nữa cho Iruma.

“Không....ý con là.” Iruma ấp úng: “Con chỉ mới là học sinh thôi, con đâu thể giúp được gì cho Sở Ma quan đâu ạ. Hơn nữa....Nhân giới không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi ạ, nó....nó....nó có tồn tại thật ư.” Dự cảm của cậu không sai chút nào! Ngài Azazel thật sự gọi cậu đến đây để bắt cậu quay về Nhân giới. Bắt Ma thú gì chứ, có phải ngài ấy định bỏ cậu lại Nhân giới rồi quay về Ma giới hay không......

Trong cơn sợ hãi và hoảng loạn, Iruma cố gắng không nhìn khắp nơi mà nhìn chằm chằm vào mắt Henri. Schneider đã từng nói với cậu, chỉ có kẻ nói dối và sợ bị khác phát hiện mới trốn tránh ánh mắt kẻ khác, khi nói dối nhất định phải nhìn thẳng vào mắt kẻ còn lại, chỉ cần bản thân tin rằng mình đang nói thật thì lời nói dối ấy sẽ trở thành thứ vàng mười đã qua thử lửa. Tuy đã cố giấu sợ hãi vào trong lòng, nhưng đôi bàn tay run rẩy đang nắm chặt lấy quần áo của Iruma và cọng tóc ngố trên đầu đã ỉu xìu như một cọng bún thiu đã bán đứng chính chủ nhân nó.

Sullivan bên cạnh thấy Iruma run đến vậy bèn đặt bàn tay lên mu bàn tay nổi gân xanh do siết tay quá chặt của cậu, im lặng vuốt ve trấn an cậu.

Làm Sở trưởng Sở Ma quan từng ấy năm, làm một Thập Tam Quan từng ấy năm, loại ác ma nào Henri chưa từng gặp. Nhìn biểu hiện của Iruma, ông hiểu ngay cậu bé này đang sợ hãi gì trong lòng.

“Cậu Iruma đừng lo lắng, Sở Ma quan sẽ không bắt cậu về Nhân giới.” Ông bình tĩnh nói, sau đó nhìn đôi mắt màu biển của Iruma dần trợn lớn.

Cậu run rẩy, lắp bắp hỏi: “Các ngài.....các ngài biết hết rồi ạ?”

Không quá khó để biết chuyện này. Sở Ma quan có thiết bị theo dõi Cánh cổng riêng, bọn họ hoàn toàn có thể biết được ai đã ra vào Cánh cổng vào ngày mấy, mấy giờ thậm chí là mấy giây. Ban đầu ông đã thử cố gắng, dùng hai chữ luật lệ để bắt Sullivan trả cậu bé con người về lại Nhân giới nhưng không thành công. Sau đó ông lại thử hỏi dò cậu bé xem có phải cậu bé bị ép buộc hay không lại nhận được câu trả lời vượt ngoài dự đoán. Rồi khi ông thấy cậu bé cố gắng và vui vẻ thế nào từng giờ, nhìn chiến công cậu bé lập được từng ngày, ông lại dần bỏ cuộc, ông cũng chẳng thể cướp người từ tay Sulliva được. Đến bây giờ, suy nghĩ trả Iruma về lại Nhân giới nó đã không còn hiện hữu trong đầu ông nữa. Huống chi cậu nhóc này thân với con gái yêu quý - Ameri của ông đến vậy, nếu biết cậu ta bị ông trả về Nhân giới thì sẽ buồn lắm. Cho dù nó không nói ra thì ông vẫn biết nó sẽ man mác buồn, ông không muốn thấy con gái mình buồn, cho nên cả về công lẫn tư, Henri quyết định xem Iruma là trường hợp ngoại lệ.

Ngài Azazel không trả lời, những ác ma khác cũng im lặng xem như ngầm thừa nhận. Chỉ có duy nhất một ác ma tết tóc ngồi trong góc mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của cậu: “Bí mật chưa hẳn là bí mật đâu cậu nhóc. Bình tĩnh đi, cuộc họp ngày hôm nay không phảo họp bàn cách đưa em về Nhân giới. Không cần lo lắng đến thế.”

Opera cũng tiến lên, đặt tay lên vai cậu coi như thay lời trấn an. Có ông và Opera-san ở đây, cộng thêm lời khẳng định chắc nịch của ác ma tết tóc kia, Iruma bớt run đi phần nào. Mắt cậu dán chặt vào ác ma có mái tóc đỏ thẫm ngồi gần chiếc màn hình chiếu nhất cứ như chờ đợi phán quyết của ông và chỉ cần ông gật đầu thôi, một giây sau họ có thể lôi cậu đến Cánh cổng gì gì đó và ném cậu về Nhân giới ngay như ném một gói hàng.

Thấy Iruma đã bình tĩnh hơn đôi chút, Henri mới lên tiếng, giải thích cho cậu hiểu hơn: “Bọn ta không định bắt cậu về Nhân giới, bọn ta chỉ định nhờ cậu giúp đỡ bắt Ma thú Zimmermann về lại Ma giới trước khi nó phá hủy vòng tròn sinh thái của Nhân giới mà thôi.”

Nói đến đây, ông đứng dậy, dòng chữ “Kế hoạch đến Nhân giới bắt Zimmermann” thay đổi, biến thành hình một con Ma thú lạ hoắc Iruma chưa từng nhìn thấy trong bất kì trang sách nào trước kia.

“Đây là Ma thú Zimmermann, buổi tối bốn ngày trước, nó đã chui qua Cánh cổng và đến Nhân giới. Hiện tại Sở Ma quan cần cử gấp một đội để đến Nhân giới, bắt nó về lại Ma giới trước khi quá muộn. Sở dĩ bọn ta muốn nhờ cậu giúp đỡ là do cậu là con người. Cậu có thể dễ dàng trà trộn vào giữa con người, cũng như giúp đỡ để các ác ma có thể cải trang hoàn hảo nhất. Nếu cậu muốn, ta có thể cho toàn bộ lớp Cá Biệt gia nhập kế hoạch lần này. Hiển nhiên, ta đã có sự đồng ý của Sullivan - ông của cậu - cũng như hiệu trưởng trường Babyls.”

Henri nói xong, im lặng nhìn Iruma, chờ đợi câu trả lời của cậu.

“Nhưng thưa ngài Azazel, con chỉ mới là học sinh, kinh nghiệm thực chiến không bao nhiêu, làm sao có thể tham gia kế hoạch lớn như vậy được.” Iruma vân vê góc áo, ngẩng đầu nói với Henri: “Hơn nữa không phải Ma giới không cho phép ác ma biết đến sự tồn tại của con người hay sao ạ?”

“Ta hiểu băn khoăn của cậu.” Henri gật đầu.

“Có vẻ cậu đã đánh giá sai khả năng hiện tại của mình rồi, thưa cậu Iruma. Hiện tại cậu đã đạt Zayin - hạng 7, các thành viên còn lại của lớp Cá Biệt đều đạt hạng 6. Thành thật mà nói, nếu không phải các cô cậu chưa tốt nghiệp, Sở Ma quan đã gửi thư tuyển dụng cho tất cả. Các cô cậu đã học năm 4, đã ra ngoài thực tập rất nhiều, thành tích tạo dựng cũng đáng nể. Thành tích đó không phải thứ có thể phủ nhận chỉ vì cậu là con người, cậu Iruma. Tôi biết cô Barbatos rất tự hào về cậu đệ tử của mình.

Ma giới không cho phép ác ma biết về sự tồn tại của con người hay Nhân giới, nhưng cậu Iruma có chắc mình chưa từng chảy máu trước mặt các thành viên còn lại của lớp Cá Biệt hay không? Luật lệ nào cũng có ngoại lệ, chỉ cần ngoại lệ đó xứng đáng.”

Nói đến đây, mặt Iruma căng cứng như nhớ lại gì đó.

“Ta biết cách cậu giấu đi mùi hương con người đặc trưng của mình, thứ nước hoa đó sẽ không hiệu nghiệm cậu bị thương và chảy máu.” Henri nhìn thẳng vào con ngươi sợ sệt của Iruma mà nói.

Toàn bộ cuộc họp sau đó đối với Iruma như nước đổ đầu vịt, cậu hoàn toàn không nghe hiểu một điều gì. Đến mãi khi về đến nhà, nằm lên giường, Iruma vẫn không nhớ được cách mình rời khỏi Sở Ma quan. Thứ duy nhất đọng lại trong đầu cậu là câu nói cuối cùng của ngài Azazel trước khi cậu ra khỏi phòng họp.

“Mong cậu có thể quyết định trong vòng ba ngày. Cậu chỉ cần quyết định có tham gia kế hoạch này hay không, còn lại để Sở Ma quan lo liệu. Bao gồm xin phép gia đình các thành viên còn lại của lớp Cá Biệt để các cô cậu ấy có thể tham gia nhiệm vụ.”

Tối đến, Iruma ngồi trên bàn ăn, mất hồn ăn hết từ dĩa đồ ăn này đến dĩa đồ ăn khác. Opera-san đứng bên cạnh cậu, nhồi đầy chiếc dĩa trắng tin trống rỗng với đủ thứ món ăn ngon lành khác nhau. Iruma vừa ăn xong một dĩa là lại dọn dĩa dơ, đưa dĩa mới lên ngay. Đến khi Iruma bừng tỉnh, cậu đã ăn được một chồng dĩa cao ngất, bụng cũng đã căng phồng vì no nê.

Cậu ngại ngùng nhìn ông Sullivan, chỉ thấy ông đang mỉm cười nhìn cậu.

Bữa ăn kết thúc, Opera nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn, rót ma trà cho hai ông cháu. Rót xong, Opera kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Sullivan, tự rót cho mình một ly ma trà nóng hổi. Sullivan và Opera nhìn nhau, Sullivan gật đầu. Opera thấy Sullivan gật đầu cũng gật đầu, sau đó quay về phía Iruma vẫn đang ngơ người, hỏi: “Ngài Iruma suy nghĩ đến đâu rồi ạ?”

“Hả?” Câu hỏi của Opera-san như đánh thức Iruma khỏi thế giới riêng của mình. Cậu bị giật mình, ly ma trà trên tay mém nữa đã đổ cả ra bàn, may mắn cậu phản xạ nhanh, bắt nó lại kịp trước khi mọi chuyện quá muộn màng.

“Thì....thì....em cũng không biết nữa.” Iruma nhìn Opera-san rồi lại nhìn ông Sullivan. Cậu cúi gằm mặt, vân vê những đường gợn sóng trên thân ly, nhỏ giọng nói.

“Con sợ lắm. Sợ các bạn ấy sẽ ghét con, hoặc.....lỡ mọi chuyện tồi tệ hơn nữa thì sao ạ....con....con.....” Iruma bỏ tay khỏi chiếc ly tội nghiệp. Cậu đặt tay xuống đùi, siết chặt vạt áo đến mức nó nhăn dúm dó như chiếc nùi giẻ lau nhà Opera hay dùng, nước mắt chực trào khỏi hốc mắt: “Con sợ cô đơn lắm.....lỡ các bạn ghét con.....rời bỏ con thì sao ạ......con không thể quay lại tháng ngày chỉ có một mình kia nữa đâu.....”

“Vậy con có muốn nói cho các bạn biết việc mình là con người không?” Sullivan dịu dàng đi sang, ôm cậu vào lòng. Bàn tay ông đặt trên lưng cậu, vuốt ve nhè nhẹ.

“Muốn....muốn chứ ạ.....Con không muốn phải giấu giếm sự thật rằng mình là con người nữa. Con luôn cảm thấy thật tội lỗi khi không thú nhận với tất cả, con cảm thấy bản thân thật dối trá vì giấu giếm tất cả bấy lâu......con.....” Iruma nắm chặt vạt áp của Sullivan, chôn đầu thật sâu vào người ông, lẳng lặng hít mùi hương khiến người khác cảm thấy bình tĩnh của Sullivan.

“Con nên một điều Iruma à, không ai ép con phải thú nhận bất kì điều gì. Con có quyền giấu giếm bí mật cho riêng bản thân, nào có ai sống trên đời mà không mang trong mình vài bí mật con con hoặc vài bí mật to. Ta nghĩ con đã hiểu điều này từ lâu.” Giọng của Sullivan vẫn dịu dàng như vậy. Ông như không quan tâm đến vạt áo bị cậu siết đến mức nhàu nát của mình, chỉ nhẹ nhàng, từ tốn an ủi cháu yêu.

“Con....con biết ạ. Mẹ của Azz-kun, phu nhân Asmodeus đã nói với con.” Iruma sụt sùi.

“Vậy ta hỏi lại con một lần nữa, con có thật sự muốn nói ra hay không?” Sullivan quỳ một chân xuống, nâng tay Iruma, đôi mắt cong cong hỏi cậu.

“Con....muốn ạ...” Iruma quyết tâm. Kề vai sát cánh bên cạnh các bạn bốn năm, Iruma thật sự không muốn mang trong mình bí mật này nữa. Cậu thật sự rất mệt mỏi khi phải giấu giếm tất cả, ngày nào cũng tự hỏi bản thân liệu các cậu ấy phát hiện thì sao, mình thật xấu xa khi giấu giếm tất cả......

Không có “phải” ở đây, cậu chỉ “muốn”, rất “muốn” nói ra mà thôi. Ác ma tên “Iruma” chỉ như chiếc vỏ bọc giả dối cậu tạo dựng lên, đã đến lúc xé tan nó, dũng cảm bước ra và thú nhận con người thật sâu bên trong cậu. Iruma muốn, các bạn có thể chấp nhận thân phận thật sự của cậu nhưng cách bọn họ chấp nhận thân phận ác ma của cậu vậy.

Iruma nhìn thẳng vào mắt Sullivan, đôi mắt xanh tràn đầy vẻ quyết tâm chắc chắn không lay chuyển: “Con muốn ạ! Con sẽ nói với các bạn!”

Thấy Iruma đã quyết, Sullivan hài lòng xoa đầu cậu.

“Ngài Iruma có thể thử nói với trò Asmodeus và trò Valac trước. Không phải cả ba là bạn thân hay sao? Nếu cậu không tự tin thì hãy nói với cả hai trước, thử xem phản ứng của cả hai thế nào rồi mới quyết định có nói với các bạn còn lại.” Opera cũng đi lại xoa đầu Iruma, đề nghị.

“Opera nói đúng đấy. Ngày mai mời hai trò ấy đến đây đi, ta nghĩ ba đứa nên có một buổi trò chuyện nghiêm túc.” Sullivan cũng đồng ý với ý kiến của Opera.

“Vâng ạ!” Iruma gật đầu.

Sáng hôm sau, trong phòng ngủ của Iruma, Alice và Clara ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Iruma.

“Ngài Iruma/Iruma-chi có chuyện gì muốn nói với tớ sao?”

Forward
Sign in to leave a review.