
In Which Everyone FINALLY Gets To Leave
Harry tỉnh dậy với âm thanh của một tiếng khóc nức nở.
"Ôi Harry...hãy nói với tôi là không phải như vậy..."
Harry suýt nữa đã tham gia khóc cùng trước khi cậu nhìn thấy được là ai đang khóc.
"Xin cậu hãy nói với tôi là không phải như vậy..." England thổn thức. "HÃY NÓI VỚI TÔI KHÔNG PHẢI LÀ VẬY!"
Harry rên rỉ; tại sao cậu tự nhiên đi tỉnh lại làm chi ? Cậu tự hỏi, nếu như cậu yêu cầu một cách lịch sự, liệu cái tên quái gởn tóc trắng kia có đồng ý lại đánh cậu ngất thiếp đi không...
Ở bên góc khác của căn phòng Bad Touch Trio và America đang sôi nổi chơi trò 'Go Fish!'
America liếc nhìn người đã từng nuôi nấng mình và Harry mới vừa tỉnh lại và khẽ cau mày.
"Anh có nghĩ chúng ta nên làm gì đó không ?" Anh hỏi.
"Nah." Prussia trả lời một cách dứt khoát trước khi tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào trò chơi.
"Harry...sao cậu có thể làm thế với tôi ?" Englang khóc toáng lên. "Sao cậu có thể nói ra những lời như vậy ?!"
"Tôi mới vừa bị chấn động não mà." Harry rên rỉ. "Tại sao mấy người lại không chịu câm hết đi chứ ?!"
England bật ra một tiếng khóc cuồng loạn, và những giọt nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. "LẠI GIỐNG NHƯ CUỘC CHIẾN TRANH CÁCH MẠNG NỮA RỒI!" Anh hú lên. "Tại sao những người tôi yêu đều bỏ tôi mà đi ?!"
"À, đúng là tại sao thật." Moody nhìn cảnh tượng này mà mỉa mai.
Harry cố gắng nhích ra xa và nhăn mặt khi nhận ra rằng mình vẫn bị trói vào ghế.
"Tôi thậm chí còn không biết anh là ai..." Cậu rên rỉ.
England càng khóc to hơn nữa.
"GO FISH!" Spain la lên, đập một quân bài xuống và cười toe toét. Anh dường như không hề hay biết gì về nỗi đau của England (hoặc là anh vốn không quan tâm)
Prussia ném quân bài xuống sàn, giận dữ hét lên. "Chết tiệt!" Hắn hú lên. "Đừng có chơi gian nữa!"
"Tôi đâu có!" Spain cãi.
"Sao không có!" Prussia gắt lên. "Tôi quá tuyệt vời để chơi thua!"
"Tôi không nghĩ là cậu ta có chơi gian." France nhận xét.
"Tôi yêu cầu được tái đấu."Prussia hú lên.
"Ơ..." Remus khó xử hắng giọng. "Các cậu có thể...cởi trói cho chúng tôi....được không...?"
Prussia quay phắt lại và lườm ông. "Sao bọn tôi phải làm vậy ?!" Hắn quát.
"Ôi tuyệt vời" Sirius rên rỉ, ngã phịch ra lưng ghế. "Chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi này mất thôi..."
"Well." Remus cau mày. "Chính cậu đã nói với bọn tôi rằng cậu sẽ để bọn tôi đi nếu Harry nói với ... England ... rằng thằng bé ghét cậu ta."
England khóc rống lên.
"Đúng vậy!"Tonks cười đắc thắng. "Harry đã làm theo những cậu bảo, vậy nên giờ cậu phải để bọn tôi đi!"
France nhanh chóng phóng qua và bắt đầu sờ soạng cô
Tonks hét lên. "Buông tôi ra, đồ bệnh hoạn!"
"Tôi xin lỗi, thưa quý cô." Dù lời nói là vậy nhưng hắn lại không có vẻ gì là hối lỗi chút nào. "Vẻ mặt vừa rồi của cô khiến tôi không thể cưỡng lại được... oh hon hon hon ..."
Tonks gầm gừ với hắn. "Khi tôi thoát ra khỏi đây, tôi sẽ cho anh một cái lệnh cấm đến gần..."
"Prussia." Spain quay sang phía bạn mình. "Chúng ta đã hứu với họ là sẽ cho họ đi nếu Harry chịu làm theo ý chúng ta mà."
"Ờ phải rồi ha..." Prussia khẽ cau mày. "Vậy có nghĩa là mọi chuyện đã xong rồi phải không ? Huh..."
"Được rồi, nghiêm túc đó, thả bọn tôi ra mau..."Sirius hối thúc.
"Im đi!" Prussia quát. "Tao đang suy nghĩ!"
Sirius rên rỉ. "Oh thôi nào." Ông than. "Chuyện này có gì mà phải suy nghĩ?! Cậu bảo Harry phải làm theo lời cậu, thằng bé đã làm theo rồi - giờ thì thả bọn tôi ra mau!"
"...Tôi không biết nữa." Prussia lẩm bẩm. "Mọi chuyện quá dễ dàng..."
"MẤY CHUYỆN NÀY CÓ CHUYỆN NÀO LÀ DỄ DÀNG?!"
"Chúng ta có thể giữ họ lại lâu hơn tí nữa được không ?" France năn nỉ, rồi liếc mắt đưa tình vời Tonks.
"Tôi thề..." Tonks bốc khói. "Tôi sẽ giết cái tên đó khi tôi thoát được ra khỏi đây..."
"Các anh ơi..." America cắt ngang cuộc nói chuyện. "Bạn của Tony nãy giờ im lặng cũng lâu rồi đó..."
Tất cả mọi người đều liếc sang Voldemort. Vị Chúa Tể Bóng Tối (những lời này được nói với một số lượng hào phóng lớp vỏ mỉa mai bao bọc) hiện đang ngủ say giấc, miệng còn nhiễu xuống một dòng nước dãi mỏng chảy xuống cằm.
"Tôi THỰC SỰ không hiểu tại sao mọi người lại sợ hắn ta đến như vậy." Moody lẩm bẩm.
"...Tôi muốn được tái đấu!" Prussia hét lên.
Nghe đến những lời này, toàn bộ Hội Phượng Hoàng đều mất hết hy vọng được thoát ra ngoài
Tuy nhiên, khoảng một giờ sau, khi Prussia cuối cùng cũng đã thắng được một ván (nói đúng ra là Spain đã quá chán, và để cho hắn thắng. Chàng cựu quốc gia cuối cùng cũng quyết định rằng mình đã quá ngán cái bọn phù thủy và cởi trói cho mọi người.
"Cảm tạ Merlin!" Sirius rên rỉ, phóng ra khỏi ghế và ôm lấy sàn nhà như thể nó là phao cứu hộ của mình. "Merlin ơi, cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy được hạnh phúc đến như thế này! Giờ thì tôi có thể quay lại..." Nụ cười của ông nhạt dần, "Quay lại làm kẻ trốn ngục..."
Tonks thì xông thẳng đến France và đấm vào mặt của hắn ta. "Merlin!" Cô đắc thắng khóc lên. "Tôi đã chờ đợi rất lâu để làm điều đó!"
Moody liếc nhìn bộ ba, nhìn America, nhìn England vẫn còn đang thổn thức, rồi lắc đầu. "Chúng ta nên rời khỏi đây mau trước khi họ đổi ý." Ông khẽ nói
Hội Phượng Hoàng, nhận ra lời nói của ông đúng đến mức nào, chộp lấy Harry, và sau khi đã kéo cậu ra khỏi sự kìm kẹp của England, lôi cậu ra khỏi đó nhanh nhất có thể.
"KHÔNG!" England gào lên, đưa tay chộp lại cậu nhưng chỉ nắm lại được một khoảng không. "Đừng đi."
Voldemort lại chọn thời điểm này để tỉnh lại.
"CHÚA TỂ VOLDEMORT SẼ TIÊU DIỆT -" Hắn cau mày, nhận ra rằng căn phòng đã trở nên gần như trống không. "Những người kia đi đâu cả rồi..."
"Ông bạn, họ đã đi mất rồi." America trả lời.
"Nhân tiện đây, ông có thể đi được rồi đó." Spain nói thêm.
Voldemort phóng ra khỏi ghế và nhìn xung quang căn phòng. "Potter đâu?!" Hắn quát. "Ta cần phải tiêu diệt thằng nhóc!"
"Uh... cậu ta đi hướng đó." America chỉ về hướng cánh cửa đang mở.
Voldemort rút cây đũa phép từ trong túi áo choàng và chạy về phía lối ra với tốc độ nhanh nhất có thể.
Ngay sau đó hắn đã nằm úp mặt xuống đất.
"Yeah, ông bạn..." America đứng phía trên hắn nói. "Xin lỗi vì việc đó nha."
"Ngươi vấp chân ta." Voldemort gầm gừ.
"Yeah..." America với tay xuống và giật cây đũa phép khỏi nắm tay của Chúa Tể Hắc Ám, rồi bẻ làm đôi.
"ĐŨA PHÉP CỦA TA!" Voldemort howled.
"Yeah" America cười. "Tôi không thể để ông giết ai được, phải không nào ?"
Voldemort nhấc mình khỏi sàn và nhìn chằm chằm America một lúc, như thể hắn không muốn làm gì hơn ngoài xé đầu tên tóc vàng này xuống và cho Tử thần Thực tử của hắn ăn. Sau một lúc, hắn rống lên một tiếng thất vọng và xông ra khỏi căn phòng.
"Này ông bạn!" America gọi theo sau hắn. "Lúc nào đó ông có muốn tham gia một bữa tiệc ngủ cùng với tôi và Tony không ?"
Không có một lời phản hồi nào cả.
"...Tôi sẽ xem như là ông đồng ý."
"Đây là lần cuối cùng..." England đã nín khóc không và giờ chỉ còn lại lửa giận đùng đùng. "Con mẹ nó, đây sẽ là lần cuối cùng...Tôi sẽ không bao giờ yêu ai MỘT LẦN NÀO NỮA!"
Anh bật dậy và lao ra khỏi phòng.
France khinh. "Oh tôi đây ước gì được như vậy." Hắn lẩm bẩm. "Anh ta cũng nói y chang như vậy về America..."
"Đừng có nhắc em về chuyện đó nữa." America rên rỉ rùng mình.
Canada đã chọn thời điểm này để xuất hiện một cách hoành tráng. Cậu chàng quốc gia mới xuất hiện ở ngưỡng cửa, hai tay chống hông, con gấy trắng đặt trưng của cậu lần này lại không thấy đâu.
"Các anh!" Canada la lên. "Chuyện này phải dừng lại ngay! England đang phát điên cả lên và em nghĩ việc này rất không công bằng...các anh nên thả mọi người đi đi, được không ? Và còn nữa, đợi đã, mọi người đâu hết rồi?"
Prussia cau mày. "Các cậu có nghe thấy gì không ?" Hắn hỏi.
"Nah..." Spain nhún vai. "Chắc là không có gì đâu."
"Tôi đột nhiên cảm thấy mình tràn ngập tình yêu và lòng tận tụy của một người cha..." France thì thầm, trông có vẻ trầm ngâm. Một lúc sau, hắn ta nhún vai và cười phá lên. "Chắc không có gì đâu. Có ai muốn ra ngoài uống nước không?"
"Có." America nhe răng cười. "Anh bao hết nha!"
Rồi tất cả mọi người đều bước ra ngoài.
"...Sao mình lúc nào cũng lỡ mất chuyện hay thế không biết?" Canada thở dài.
....
Pentunia đang trải nghiệm khoảng thời gian đẹp nhất trong đời của bà. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian rất dài, bà không phải sợ đột nhiên gặp phải những sinh vật kỳ lạ bất thường... bà không phải thường xuyên sống với nỗi sợ hãi rằng một trong những thứ đó sẽ thình lình đứng sau lưng bà, chỉ chực chờ ngoạm lấy bà bằng cái sự thất thường của bọn chúng. Cuối cùng thì cái thằng cháu trai côn đồ của bà đã ra đi mãi mãi - và sẽ không bao giờ quay trở lại.
Có tiếng gõ cửa.
"Hừm..." Bà tự nhủ. "Có thể là ai thế nhỉ ?"
Đặt tách trà sang một bên, bà đứng dậy và bước đến cửa ra vào ngân nga vui vẻ. Ôi, cuộc sống của bà thật tuyệt vời. Không có gì có thể phá hỏng điều này - không một điều nào cả!
Bà mở cửa và hét toáng lên
"Petunia?" Vernon Dursley bước vào phòng khách, trông có vẻ hốt hoảng bởi tiếng la hét của vợ mình. "Cái gì - MÀY ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY?!"
Harry trừng mắt nhìn họ một lúc rồi lao vụt qua, đi về phía phòng ngủ của mình. "Xin chúc mừng." Cậu ngắt lời khi đi ngang qua dượng của mình. "Cháu đã gặp phải những người còn đáng ghét hơn mấy người rất nhiều."