
In Which England's Insanity Is Revealed
Đến khi Voldemort cuối cùng cũng tỉnh dậy, hắn đã không lãng phí thời gian mà bắt đầu hét lên.
"CÁC NGƯƠI CÓ Ý GÌ ĐÂY ?!" Hắn hú lên. Bộ ba Bad Touch và America đều ngẩng lên từ sàn nhà, nơi họ đang ngồi chơi 'Go Fish!' hơn 1 tiếng đồng hồ qua.
"Nếu như không phải do tôi cũng đồng chung hoạn nạn với ông thì hiện giờ tôi chắc chắn sẽ rất vui mừng kích động." Harry nói, liếc nhìn Voldemort với một vẻ thích thú.
Moody cau mày. "Chuyện này thật lố bịch
Prussia nhếch mép cười và thong thả bước tới. "A ha! Vậy là tên không có mũi cuối cùng cũng tỉnh!" Hắn đến đứng ngay trước mặt Voldemort, và cất tiếng cười lớn. "Và bây giờ ông phải nói cho tôi biết - KHÔNG CÓ MŨI THÌ ÔNG THỞ ĐƯỢC BẰNG CÁCH NÀO?!"
"Đúng vậy, ông bạn, ông thật rất ngầu!" America nói thêm. "Ông có chắc là ông không biết Tony không ?"
"KHÔNG TA KHÔNG BIẾT TONY!" Voldemort gần lên, sự phẫn nộ và phẫn uất trộn lẫn với nhau trong giọng nói của hắn.
America nhìn chằm chằm Voldemort một lúc. "...Ông bạn, ông có chắc không ?" Cuối cùng, anh lại nói.
"Thả ta ra, cái lũ chết tiệt nhà ngươi!" Voldemort hét lên. "Ta cần phải tiêu diệt Potter! Thả ta ra ngay lập tức!"
Sirius, phớt lờ tiếng hét giận dữ của Voldemort, trừng mắt giận dữ với những kẻ bắt giữ mình. "Tại sao các ngươi lại làm những chuyện này ?!" Ông trầm giọng hỏi.
"Ôi Merlin..." Harry rên rỉ. "Chú không muốn biết đâu..."
France cau mày nhìn Sirius. "Ông nói thế nghĩa là sao, thưa ông?" Hắn hỏi, nghe có vẻ bối rối.
"Ý tôi là...nhân danh Merlin, sao mấy người lại đi bắt cóc Harry?! Và tại sao lại còn bắt cóc bọn tôi nữa - ý tôi là, lúc đầu tôi còn nghĩ mấy người là Tử Thần Thực Tử hay gì đó; là người làm việc cho Voldemort...nhưng rồi mấy người lại đi bắt cóc hắn ta luôn!"
"Well, nói đúng ra là bọn tôi không có bắt cóc mấy ông." Spain chỉ ra. "Là do mấy ông tự đến mà."
"Chán thật." America chửi nhẹ. "Em lỡ mất mấy phần hay rồi!"
Tonks quay phắt đầu lại mà giận giữ trừng mắt với America. "Tôi tưởng là cậu đến để cứu chúng tôi chứ ?!"
"...Cứ từ từ rồi tôi sẽ cứu." America nói, sau một khắc im lặng.
Sirius tỏ vẻ khó chịu vì cuộc trò chuyện dường như đang trôi xa dần khỏi câu hỏi của ông. "Bọn bây có trả lời câu hỏi của ta hay không ?" Ông thiếu kiên nhẫn nói.
Prussia trầm tư một lúc. "Vậy là ông muốn biết lý do tại sao một người tuyệt vời là tôi - và những người bạn đồng hành - quyết định bắt cóc cái thằng nhóc phiền phức, hoàn toàn không tuyệt vời kia à ?" Hắn trầm ngâm, ra hiệu về phía Harry. "Well...England đang khiến bọn tôi phải phát điên, tôi không biết bạn của tôi như thế nào, nhưng tôi quá tuyệt vời để phải chịu những chuyện như vậy."
"Chuyện này thật lố bịch." Remus thở dài, hai vai rũ xuống.
"Anh bạn à, anh ấy không nói đùa đâu." America nói. "Nói thẳng ra là Iggy đang hành hạ mọi người bằng mấy tin tức từ Harry."
"Tôi nói lần này là lần cuối cùng, không có England nào hết !" Moody gầm lên. "Well, nói đúng thì không phải là một người sống đàng hoàng! Không có Spain và cũng không có France. Không có America. Và." Ông trừng mắt nhìn Prussia đầy ác ý. "Tôi không biết cái cuối cùng là cái nơi quái quỷ nào nhưng nó chắc chắn là không hề tồn tại."
Prussia phát nổ. "TA LÀ TUYỆT VỜI NHẤT!" Hắn hú lên. "Ngươi chỉ có thể MƠ được tuyệt vời như ta thôi!"
"England kể cho tất cả mọi người về tất cả mọi việc có liên quan đến Harry Potter." Spain kể, phớt lờ những lời giận dữ của Prussia. Anh khẽ thút thít. "Nhớ lại thật kinh khủng."
"Đúng, đúng..."France rùng mình. "Mọi chuyện bắt đầu vào cái ngày mà quý ngài Potter đã tiêu diệt Voldemort khi cậu ta còn là một đứa trẻ."
"...Và rồi anh ta không chịu dừng lại" America rên rỉ.
Prussia đột ngột ngừng lải nhải và tham gia vào cuộc trò chuyện. "Bọn tôi biết ngày Harry bắt đầu học ở Hogwarts," Hắn nói với đám phù thủy đang mang vẻ sửng sốt. "Bọn tôi biết cái ngày Harry chiến đấu với quỷ khổng lồ trong năm đầu tiên ở Hogwarts, biết cái ngày cậu cứu Hòn Đá Phù..."
"Cái năm và cậu ta tiêu diệt con Basilik." Spain nói thêm, càng trở nên nhợt nhạt với mỗi ký ức ùa về.
"Khi Sirius Black trốn thoát khỏi Hogwarts và Harry phát hiện ra rằng ông ta vô tội." Đôi vai hắn chùng xuống. "Có một khoảng thời gian dài anh ta cứ nhắc đi nhắc lại cái chuyện đó không ngớt..."
"Bọn tôi biết cái năm Harry tham gia giải đấu Tam Pháp Thuật." America nói, giọng anh hơi run.
"Và từng chi tiết nhỏ có liên quan đến giải đấu." Prussia nói thêm. "Từng...chi...tiết...nhỏ."
"...Harry đã làm gì vào đêm cậu ấy trở về từ Hogwarts." Spain nói sau một lúc suy ngẫm.
"Những gì cậu đã ăn vào bữa sáng." France nói.
"Cậu ấy đi tắm vào giờ nào." America khẽ rùng mình nói.
"Cậu ấy thường đi ngủ vào lúc nào." Spain lẩm nhẩm.
"Gu thời trang của cậu ấy." Prussia nói, rồi quay sang ném cho Harry một cái nhìn phê phán.
"Nguyên một hồ sơ ghi lại những gì cậu ta đã nói mớ trong lúc ngủ."
"Cậu ấy thường đi ngủ vào giờ...khoan, tôi nghĩ mình đã liệt cái đó ra rồi..."
"....Nơi cậu ta thường giấu những món đồ pháp thuật của mình..."
"...Bất cứ câu nói đùa nào cậu ta nói trong ngày..."
"...Tôi chỉ muốn những cú điện thoại chết tiệt đó ngừng lại thôi." Tất cả mọi người quay sang nhìn America.
"Ê nhóc." Prussia nói, khó tin mà nhìn anh. "Em đang khóc đó hả."
"Im đi!" America nạt, bực dọc dụi. "Anh hùng không có khóc!"
"Con sợ" Harry khẽ nói.
Tonks khẽ rùng mình. "Cô mừng vì cô không phải là con." Cô nhỏ tiếng nói.
"Bọn bây liệu mà tránh xa con đỡ đầu của tao ra." Sirius quát. Rồi ngay sau đó ông lại nghiêng người qua Tonk mà nói. "Tôi đồng ý với cô."
"Thật ghê tởm." Moody lắc đầu, lẩm bẩm.
"Thật đáng lo ngại." Remus lầm bầm, trông có hơi nhợt nhạt.
"...Thật thú vị." Voldemort khẽ
"Nghe này." Spain thở dài, lắc đầu. "Bọn tôi chỉ muốn Englang ngưng mấy chuyện đó lại thôi. Trong mười lăm năm qua, cuộc sống của bọn tôi chẳng khác nào địa ngục. Ý tôi là bọn tôi cứ tưởng là những chuyện như vậy sẽ chấm dứt sau Cách Mạng Hoa Kỳ!"
America quay phắt lại mà nhìn Spain, đôi mắt mở to như hai cái. "Cái quái gì, England đã làm chuyện như vậy với em khi nào ?!" Anh gặng hỏi, nghe có vẻ hoảng loạn.
Spain, France và Prussia liếc nhìn nhau.
"...Well" France hắng giọng. "Cho đến khi mọi chuyện kết thúc, bọn anh đã có một bản ghi lại rất chi tiết và chính xác về giờ ngủ, giờ ăn, giờ chơi thường ngày của..."
"....Chưa kể đến có nguyên cái cuốn sổ viết lại những điều hài hước hoặc/và thú vị mà em đã nói trong những năm đó." Prussia kể thêm.
America trố mắt nhìn họ, vì kinh hãi mà không thể nói lên được lời nào.
"...Vậy nên." Với cái một nhìn xin lỗi về phía America, Spain quay lại đối mặt với Harry. "Xin cậu hãy nói với England rằng cậu ghét cậu ta và rồi bọn tôi sẽ thả cậu và các bạn của cậu đi, được không ?"
"Tôi không thể nói với England rằng tôi ghét anh ta vì anh ta không phải là một con người!" Harry phát cáu.
America nhanh chóng lấy lại tinh thần của mình. "Anh bạn, tôi tưởng chúng ta đã nói qua chuyện này rồi." anh nói với Harry. "Anh ấy không phải là một người - anh ấy là một Quốc gia."
"Ôi làm ơn đi!" Voldemort chế giễu. Có một khoảng im lặng khó xử trong lúc mọi người nhìn về phía hắn. "....Cái gì?" Hắn đe dọa hỏi. "Đó là lời nói dối tệ nhất ta từng nghe! Nếu như ngươi muốn bọn ta tin các ngươi, thì ít nhất cũng phải làm cho nó thuyết phục một chút chứ!"
"...Làm ơn xin nhắc lại cho tôi nhớ tại sao chúng ta lại sợ hắn đi." Moody hỏi không riêng với với ai cả.
"Nếu England THỰC SỰ tồn tại." Voldemort quát. "Người mà hắn yêu quý đến mức muốn đi theo dõi nhất cử nhất động sẽ không phải là Potter - mà phải là TA!"
"...Mặc cho khuyết điểm là ông không có mũi à ?" Chẳng mấy ngạc nhiên, câu nói này thuộc về Prussia.
"Ông là một người xấu." Spain bảo Voldemort. "Chẳng ai đi thích người xấu cả."
"Ông còn rất xấu xí nữa là." France nói thêm.
Voldemort định nhảy vồ ra khỏi ghế nhưng chợt nhớ ra rằng mình đang bị trói. Mặt hắn trở nên đỏ bừng (...well, nói đúng ra là nó sẽ trở nên đỏ bừng nếu nó không bị tàn phá đến mức như vậy) và hắn giận dữ hét lên những câu không mạch lạc.
" - Ta sẽ giết cả nhà của ngươi!" Hắn hú lên. "Khi ta thoát khỏi đây ta sẽ săn từng thành viên trong gia đình thảm hại của các ngươi và tàn sát chúng ngay trước mắt các ngươi!"
Spain ngẩng phắt đầu dậy và đôi mắt anh tối sầm lại một cách nguy hiểm. "Làm...làm sao" anh lắc đầu, cố gắng kiểm soát bản thân. "SAO MÀY DÁM ĐE DỌA ROMANO NGỌT NGÀO, YÊU DẤU, ĐÁNG YÊU CỦA TAO!" anh gầm lên. "TAO SẼ CẮT BI CỦA CỦA MÀY RA NẾU MÀY DÁM ĐỘNG TAY LÊN THẰNG BÉ, ĐỒ ÁC QUỶ!"
Prussia hờ hững xua tay về phía Voldemort. "Tùy ông xử lý thằng em không tuyệt vời của tôi." Hắn nói với gã phù thủy. "Nó dám tiết lộ vị trí của bọn tôi cho America, cái đồ phản bội."
America nhún vai. "Gia đình của tôi thì chỉ có mỗi England thôi - "
"Người vốn không tồn tại." Harry lầm bẩm.
"- Và tôi nghĩ rằng có thể vẫn còn có một người nữa, nhưng tôi lại không thể nhớ ra..."
"Còn tôi thì có Matthieu bé bỏng của tôi!"
Prussia, Spain và America đều ngơ ngác quay sang nhìn France
"...Ai ?" Bọn họ đồng thanh hỏi.
"...Một quốc gia nhỏ....bắt đầu bằng chữ C." France nhíu mày, cố nhớ lại. "Thằng bé trông giống America...tôi nghĩ vậy..."
"Và đó là gì đình của anh đó hả ?" Tonks khinh. "Anh đối với họ cũng quan tâm thật."
"Canman!" America búng tay, nở một nụ cười toe toét. "Đúng tên này rồi."
"...Anh không có biết ai tên Canman hết." France cau mày.
Remus khó xử hắng giọng. "Uh...ý cậu là Canada có phải không ?"
"ĐÚNG RỒI!" Cả France và America đều đồng thanh thốt lên, người trước trông phấn khích và người sau trông đắc thắng.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở ngưỡng cửa, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng. Prussia rên rỉ, một vẻ cau có lan rộng trên nét mặt hắn ta.
"Ôi Chúa ơi, không." Hắn rên rỉ, "Không phải là thêm một người nữa. Căn phòng này chật đã chật lắm rồi - lần này lại là ai nữa đây ?"
Có một bóng người bước vào trong phòng. Tất cả các thành viên của Bad Touch Trio ngay lập tức tái mặt và lùi lại một bước; America đứng dậy, cười hớn hở với người mới đến.
"Iggy!" Anh kêu lên, dang rộng vòng tay. England bước qua anh mà xông thẳng đến ba quốc gia còn lại.
"Lũ khốn. Bọn bây. Sẽ phải. Trả giá." Anh gầm gừ.