Nước hồ Đen có đen không?

Harry Potter - J. K. Rowling
M/M
G
Nước hồ Đen có đen không?
Tags
Summary
Nếu bạn muốn tìm một dẫn chứng cho sự lười biếng đến mức ăn hại, con mực khổng lồ trong Hồ Đen là một ví dụ điển hình. Gần như không bỏ sót một ngày nào, vào giờ trưa, nó sẽ nổi lên phơi nắng ở vùng nước cạn và cho phép một vài - chính xác ra thì là hai - phù thủy sinh đến gần mơn trớn nó. Nếu biết nói, con mực chắc chắn sẽ ba hoa chích chòe về việc hai phù thủy kia cung phụng nó đến mức nào. May làm sao, nó không biết nói, nên ta có thể đỡ phiền hà về khoản ba hoa đó. Cũng vì thế, nên những gì tôi kể sau đây là chuyện hoàn toàn có thật, phần tôi đã tận mắt chứng kiến, phần là mấy cái râu mực bép xép.
Note
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về người viết và sản phẩm hoàn toàn không phục vụ lợi ích thương mại.
All Chapters

Hồ Đen

Nếu như vài năm trước có ai đó thốt ra rằng sau này Harry Potter sẽ trở thành bạn với Draco Malfoy, mà còn là bạn rất thân, chắc chắn người đó sẽ được toàn bộ Hogwart đề nghị tới Bệnh viện Thánh Mungo kiểm tra lại đầu óc. Nhưng bây giờ câu nói là hiển nhiên, chẳng ai trong Hogwart không biết điều đó cả.

Thời gian như thoi đưa đã giúp cho toàn Hogwart dần quen với sự thật, và giúp cho hai đương sự dần quen với sự xuất hiện của người còn lại trong cuộc sống của mình.

Harry thường ngồi dưới gốc táo cạnh Hồ Đen cùng Draco. Họ có thể thảo luận, có thể làm bài, có thể nói chuyện vu vơ, hoặc cũng có thể là không làm gì hết, chỉ đơn giản là ngồi đó. Hồ Đen mênh mông mở rộng trước mắt họ, im lìm in bóng trời xanh cùng nắng nhạt. Nhưng cũng có khi mặt hồ xao động, ấy là tăm cá bắt mồi, là gió dịu dàng thổi, là cơn mưa rào bất chợt. Đôi lúc, con mực khổng lồ nổi lên phơi nắng, và Harry, kéo theo cả Draco-không-tình-nguyện-lắm, sẽ tới gần con mực hiếm khi dịu tính ấy, mơn trớn đùa nghịch với những xúc tu của nó.

Bao giờ con mực nổi lên? Harry không biết. Nhưng nó biết chắc một điều, rằng nó thích ở cùng Draco. Cậu đã trở thành một người hết sức quan trọng với nó, là người đầu tiên nó muốn chia sẻ những chuyện vụn vặt, người đầu tiên sẽ không cáu bẳn với nó cho dù nó có dở tính nổi điên, và cũng là người đầu tiên nó sẵn sàng chấp nhận tất cả những tính xấu.

Draco thú vị. Cậu biết hàng ngàn những câu chuyện kỳ thú trong giới phù thủy, và biết cách kể nó sao cho người khác không thể dứt ra nổi. Draco giỏi giang. Cậu hiểu được những nguyên tắc kỳ quặc của đám sao trời trong Thiên văn học, hiểu được nguyên lý trong từng nồi độc dược bốc khói, hiểu được đặc tính từng loại cây đỏng đảnh trong Thảo dược học… Nhưng Draco cũng ích kỷ, hèn nhát, miệng lưỡi sắc bén cùng vô vàn tính xấu khác.

Và Harry cũng vậy. Harry dũng cảm. Nó dám một mình đương đầu với Voldemort. Harry dám làm dám chịu, không để người khác phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm. Nhưng Harry còn nóng tính, bốc đồng, nắng mưa thất thường…

Hai người ai cũng mang đầy những khuyết điểm, và họ sẵn sàng bao dung cho nhau, để đối phương trở thành ngoại lệ duy nhất của cuộc đời mình.

Harry những mong ngày tháng tươi đẹp sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng thế giới này luôn biến động.

Hôm ấy, nó đang ngồi cùng với Draco ở chỗ cũ - gốc táo cạnh Hồ Đen, một cô gái chạy tới, dúi một bức thư màu hồng chóe lóe in đầy hình trái tim vào tay nó, rồi ôm mặt chạy biến. Harry bất ngờ đến ngơ ngác, nó vô thức cầm bức thư lên, chưa kịp làm gì, bức thư đã cháy bùng bùng, một nắm tro rơi vào tay nó. Nó khó hiểu quay sang, thấy Draco ngồi bên cạnh đang cầm đũa phép, gương mặt tối sầm lại như nhìn kẻ tử thù, “Sao cậu chưa kiểm tra đã định mở nó ra hả?”, người nọ chất vấn. Ừ nhỉ, cũng may cậu đã đốt lá thư đó đi trước khi nó kịp mở ra. Harry rùng mình nghĩ tới món socola tẩm Tình dược mà Ron ăn phải, còn may, còn may.

“Cảm ơn cậu, Draco.”, Harry cất lời, “Tôi bị bất ngờ nên… Thôi nào, đừng sầm mặt thế chứ.”. Người kia vẫn không thôi hằn học, “Ai gửi thư tình cậu cũng nhận hả? Người hùng của chúng ta tốt bụng quá nhỉ?”.

Harry cau mày, nó không thích bị gọi là người hùng, và Draco biết thừa điều ấy. “Cậu có thôi đi không. Cũng chưa có chuyện gì mà.”.

“Ngài Harry Potter vĩ đại đây có thể cho kẻ hèn này biết thế nào là ‘có chuyện’ hay không?”, Draco nghiến răng luyến láy. Bức thư kia không hiểu sao lại thổi bùng lên ngọn lửa tức giận trong lòng cậu. Harry đã cầm nó lên… Ngọn lửa ngày một to hơn, lan ra, thiêu đốt tâm trí cậu. Cậu bắt đầu nói những lời quá đáng, bất chấp việc chắc chắn nó sẽ khiến Harry nổi giận.

“Đủ rồi đấy.”, Harry quát. Nó không hiểu sao hôm nay Draco lại cư xử kỳ quặc như vậy. Một bức thư thôi mà. Có đáng để cậu phản ứng tới mức đó không? Draco mềm mỏng, vui vẻ lúc trước đi đâu mất rồi? Hình ảnh tên nhóc đáng ghét ngày xưa trở lại, chẳng lẽ, đây mới là bản chất thật của cậu sao Draco?

“Tôi nghĩ cậu cần có không gian riêng.”, Harry đứng dậy.

“Cậu không cần đi, tôi tự đi.”, Draco chạy vụt mất.

Những ngày sau, dưới gốc táo cạnh Hồ Đen chỉ còn lại một người, đôi mắt xanh lúc nào cũng trầm xuống, u uất. Draco tránh mặt Harry. Trở đi trở lại, nó chỉ còn có một mình. Bóng áo chùng quen thuộc kia đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của nó.

Harry nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, rõ ràng nó chẳng làm gì sai, người gây sự trước là Draco, tại sao cậu lại tránh mặt nó? Những ngày đầu tiên, Harry tức giận, không thèm để ý đến Draco nữa. Nó quay trở lại với cuộc sống trước đây, nhưng nó nhanh chóng nhận ra thế giới đã thay đổi, hoặc, nó đã thay đổi. Nó không thể làm quen lại với những lời tán tụng, mỗi một câu, mỗi một từ đều như nhắc tới một người khác, một vị anh hùng cứu thế, chứ không phải nó. Hermione và Ron có thế giới riêng của họ, nó không thể bước vào. Hình như trong một giây phút chuyển dịch nào đó, thế giới này đã bỏ quên nó lại. Sự cô đơn bủa vây lấy nó, càng ngày càng dày đặc.

Tính tình Harry ngày một tệ thêm. Nó trở nên nóng nảy, sẵn sàng đốp chát lại bất kỳ ai nói điều gì không vừa ý, lại thường xuyên ngẩn người, không ai biết nó đang nghĩ gì. Những điều đó không qua nổi đôi mắt tinh tường của Hermione. Cô đã nhận ra sự khác lạ ngay từ ngày Harry và Draco cãi nhau, nhưng cô không thể ngờ rằng mọi việc lại tệ đến mức này.

“Chuyện gì xảy ra giữa bồ và Draco thế?”, nhìn thấy Harry ngồi một mình trong phòng sinh hoạt chung, Hermione tiến đến khẽ hỏi.

Harry ngước lên, ngơ ngác nhìn cô, “Mình, mình cũng chẳng biết nữa. Mình không hiểu được, thật sự không hiểu nổi.”.

“Bình tĩnh nào. Uống nước đi. Rồi, giờ bồ kể từ đầu nhé, được không?”, Hermione nhẹ giọng, dịu dàng an ủi như một người chị lớn.

Harry đón lấy cốc nước từ tay Hermione, kể lại câu chuyện ngày hôm đó. “Bồ nói Malfoy nhìn bức thư như kẻ thù, lại còn vô cớ gây sự với bồ?”, Hermione không dám chắc chắn mà hỏi lại. Harry gật đầu xác nhận, thấy cô bỗng trở nên kinh hoảng như phát hiện điều gì không nên biết, “Có vấn đề gì hả?”.

“K-Không, tự nhiên mình nhớ ra mình chưa làm bài tập môn Độc dược thôi.”, Hermione cười như mếu. Harry phì cười, “Thế thì đúng là khủng khiếp với bồ đấy.”.

Hermione không biết mình đã trở về phòng ngủ như thế nào, đầu óc cô trở nên đờ đẫn trước phát hiện khủng khiếp. Malfoy giận dữ. Malfoy gây sự. Malfoy tránh mặt… Tất cả chỉ về một đáp án duy nhất. Tình hình như vậy, sợ là… Không, cô phải đi hỏi cho rõ ràng, không ai được tổn thương Harry hết.

Harry ngồi tựa vào gốc táo, suy nghĩ lung tung. Từ hôm đó Hermione chưa bao giờ nhắc lại chuyện giữa nó và Draco, nhưng dường như nhận ra việc cô và Ron yêu đương đã đẩy Harry sang một phía trong tình bạn của họ, cô trở nên quan tâm nó hơn hẳn. Harry cười khổ, nó không muốn bị Ron làu nhàu oán trách nữa đâu, cậu ta đúng là hay ghen.

“Tôi có thể nói với cậu vài câu được không?”, Harry giật mình, thấy Draco đã đứng trước mặt từ bao giờ. Cậu nhìn nó mỉm cười, một nụ cười méo xệch, có lẽ sợ nó từ chối, cậu nói tiếp luôn, “Tôi xin lỗi vì đã cáu giận vô cớ với cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Nó im lặng, Draco lại càng căng thẳng hơn, cậu hít một hơi thật sâu, “Tôi biết cậu vẫn còn giận tôi, nhưng xin cậu lắng nghe lời tôi nói.”. Đến đây, bỗng Draco dừng lại, đôi mắt xám xanh nhìn thẳng vào nó, đôi môi mím chặt, như đã hạ quyết tâm:

- Tôi thích cậu.

Harry trừng mắt. Draco nói cậu thích nó. Thích. Nó không dám tin vào những gì mình mắt thấy tai nghe nữa. Nhưng chỉ một câu nói đấy đã giải thích được mọi việc. Draco ôm mặt, “Cậu không nghe nhầm đâu. Phải, tôi thích cậu.”.

Đầu óc Harry hỗn loạn. Draco thích nó. Còn nó, thì sao? Từng cử chỉ, từng lời nói, từng việc Draco làm cho nó bỗng hiện ra, quay nhanh như một thước phim. Draco trêu chọc nó. Draco hướng dẫn nó làm bài tập. Draco cùng nó nói chuyện linh tinh. Draco cùng nó chơi với con mực khổng lồ. Draco cùng nó thẫn thờ ngắm trời sông mây nước. Draco…

Chẳng biết từ bao giờ, sự hiện diện của cậu đã đẩy lùi bóng ma trong lòng nó. Chẳng biết từ bao giờ, trận chiến dài đằng đẵng, những tiếng la hét, gào thét, những giọt nước mắt thôi ám ảnh nó. Chẳng biết từ bao giờ, nụ cười trở nên thường trực trên môi nó.

Thanh âm run rẩy tiếp tục vang lên, “Cậu cứ việc nghĩ kỹ. Nghĩ xong, hãy nói cho tôi biết nhé.”. Thấy Harry im lặng, dũng khí trong lòng Draco trôi tuột đi, cậu thấy không khí sao mà lạnh thế, sao mà đặc quánh thế, ép cậu đến không thể thở nổi. Cậu run rẩy nói, lảo đảo rời đi.

“Cậu đứng lại cho tôi, Draco.”, Harry đứng lên. Draco quay lại, đôi mắt xám hoảng loạn nhìn nó, “Cậu nói đi.”.

Harry mỉm cười, nó đã biết đáp án của mình:

- Nước Hồ Đen có đen không?

Draco nhìn nó chằm chằm, giờ đến lượt cậu không thể tin nổi vào tai mình nữa. Nắng đang trở lại. Niềm vui sướng bừng lên trong lòng Draco. Cậu trân ra, thấy những đóa hoa rực rỡ nở rộ khắp xung quanh. Harry lao tới ôm cậu. Draco xoay nó vòng vòng, cười khúc khích. Nắng lung linh chiếu xuống hai người. Qua vai Draco, Harry thấy con mực khổng lồ đang lững lờ trôi, thải ra một đống mực đen sì.

Sign in to leave a review.