
Lời nguyền gắn kết
Ron vừa bẻ vụn bánh mì cho con cú to vừa đọc những dòng chữ viết trên tờ giấy da xa xỉ: Lucius Malfoy đã xác nhận, những gì viết trên cuộn giấy da mà Hermione phát hiện. Có một ngàn lẻ một cách để một người gắn kết với một người, đây không phải điều Ron muốn. Con cú vỗ cánh bay qua cửa sổ, Ron nhìn sang thiếu gia Malfoy vẫn đang say giấc. Nó tiến lại gần, cúi người, hôn nhẹ lên mái tóc bạch kim rồi ôm khuôn mặt nóng bừng bừng bỏ chạy khỏi phòng.
“Gửi Draco,
Giấy không thể gói được lửa, mẹ biết con sớm muộn gì cũng nhận ra những lời mẹ đã nói mà thôi. Con đừng trách mẹ nhé con yêu, mẹ chỉ nghĩ là hai đứa còn quá nhỏ để biết về sự thật này. Có thể mẹ đã nghĩ sai rồi. Draco, con gửi cho chúng ta một cuộn giấy ghi chép lại lời người thân của một nạn nhân tố cáo về “Lời nguyền trói buộc”, mẹ sẽ giải thích cho con hiểu nó đúng sai thế nào nhé:
Đầu tiên đây không còn là lời nguyền lưu hành trong giới quý tộc nữa, đó là vết nhơ mà không ai muốn nhắc đến. Vì như trong cuộn giấy da ấy đã viết, khi ‘chủ nhân’ qua đời thì đối tượng cũng sẽ chết. Mẹ đã nói dối, từ rất lâu lời nguyền này đã bị nghiêm cấm rồi, lâu đến mức mà chúng ta đã quên cả sự tồn tại của nó. Giới quý tộc là như vậy con à, cố che giấu lỗi lầm của mình.
Nạn nhân tố cáo mình bị chủ nhân điều khiển? Ta không nói điều này là sai nhưng con yêu ơi, con có ép buộc Weasley nghe lệnh con không? Dẫu có muốn con cũng không thể đúng không? Con có biết tại sao không Draco? Vì con không phải là chủ nhân thực sự của cậu ấy. Kẻ trói buộc Weasley là Slytherin và con chỉ là người trung gian thôi. Nói cách khác, Weasley không có chủ nhân, cậu ấy vẫn rất tự do. Đó là lý do vì sao mẹ nói lời nguyền sẽ không ảnh hưởng nhiều đến cậu ấy.
Nếu tự do thì vấn đề biến đổi của Weasley phải giải thích như thế nào? Mẹ nghĩ là con đừng cố gắng tìm hiểu bởi vì sẽ đến lúc cậu ấy giãi bày với con. Trung thành, đó là nguyên tắc duy nhất của lời nguyền, con yêu, mọi thay đổi của Weasley đều xuất phát từ chính cảm xúc của cậu ấy. Đặc biệt là những lúc buồn bã, tự ti, lo lắng hay thất vọng… đều dễ dàng khiến tâm trạng của Weasley sa sút. Con biết đấy, khi đó Weasley muốn được an ủi bởi ‘chủ nhân' của mình. Con yêu, mẹ không nói điều này với ý muốn xúc phạm cậu Weasley, mẹ chỉ muốn nói với con rằng cậu ấy biến đổi (và mất trí - như cách con nói) là khi cậu ấy muốn ở cạnh con. Ronald Weasley không mất trí đâu con, cậu ấy ý thức được những gì đang xảy ra, hoặc kể cả khi cậu ấy không cảm nhận được gì thì những việc cậu ấy làm cũng không khác biệt quá nhiều với chính con người cậu ấy đâu.
Và tại sao lại là con? Mẹ cũng không thể hiểu được. Con có nhớ cha con đã giận dữ thế nào khi biết con có liên quan đến lời nguyền không? Con yêu ơi, đây là lời nguyền không thể phá giải, con và số mệnh của con cũng bị gắn kết vào Ronald Weasley. Và gắn kết như thế nào? Mẹ nghĩ là con trai mẹ hiểu mà đúng không? Hoặc nếu con vẫn chưa hiểu thì như mẹ đã nói: Cả hai đứa còn quá nhỏ để biết về điều này.
“Lời nguyền Trói buộc” được tiến hành khi một quý tộc yêu quý một tôi tớ và họ muốn giữ người ấy luôn bên cạnh mình. Điều này nghĩa là gì hở con? Là hai đứa không thể tách nhau được, càng cách xa ‘chủ nhân’, tác dụng của lời nguyền càng mạnh mẽ và con yêu ơi, mẹ cũng rất muốn hỏi rằng con không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền thật sao con? Vì theo như những gì chúng ta biết thì con cũng đang che giấu chúng ta điều gì đó.
Con đã luôn hỏi tại sao ai cũng thuận theo mọi yêu cầu của Weasley đúng không? Đây là một “đặc ân” được trao tặng cho đối tượng của lời nguyền: Không phải thương hại hay yêu mến, chỉ là mọi người sẽ nhìn nhận đối tượng ấy với tư cách là “báu vật của một quý tộc”. Như con thấy, Weasley là đứa trẻ được Slytherin bảo trợ cho nên không ai có thể hại cậu ấy được, là báu vật của Slytherin đương nhiên mọi người đều sẽ có cảm tình với cậu ấy. Con biết không, mẹ không nghĩ là mọi người yêu mến Ronald Weasley bởi cậu ấy là báu vật của ai đó. Họ quan tâm đến cậu ấy đơn giản bởi vì những đức tính tốt đẹp của cậu ấy thôi. Không cần đến ảnh hưởng của lời nguyền, Weasley vẫn là một cậu bé đáng yêu.
Làm cách nào Weasley lại dính phải lời nguyền, mẹ thực sự không hiểu. Mẹ cũng không hiểu tại sao ông ta lại chọn cậu ấy. Con biết là Slytherin luôn nổi tiếng về sự bảo thủ với dòng máu phù thủy và gia đình Weasley thì… con biết đấy, họ yêu mến Muggle, như cha con vẫn thường nói, gia tộc phản bội thuần huyết.
Gửi Ronald, chúng ta đang tiến hành sửa chữa căn phòng mà con thích, trong trường hợp con không nhớ, thì con đã muốn ở đó hồi Giáng sinh. Nếu con có yêu cầu gì hãy cứ nói ra nhé, chúng ta mong con sẽ thoải mái khi ở thái ấp. Căn phòng sẽ kịp để con chuyển đến trong hè này. Nếu hai con vẫn còn thắc mắc, hoặc là vẫn chưa hài lòng với giải đáp của chúng ta. Con hãy tiếp tục gửi cú về cho chúng ta nhé.
Yêu con, cả Ronald nữa.”
‘Người yêu' tránh mặt mình suốt một tháng không phải chuyện gì tốt đẹp. Trong mắt người ngoài hiển nhiên chỉ đơn giản là Ron Weasley đã giải quyết được lời nguyền, đối với Draco, là Ron Weasley đang tránh mặt nó, lý do tại sao thì có lẽ là vì ghê tởm chăng. Một Gryffindor đương nhiên sẽ không muốn dây dưa với bất cứ Slytherin nào.
“Nhưng mà vẫn sẽ có lúc anh biến đổi đúng không ạ?” Ginny tròn mắt hỏi.
“Đúng vậy.” Ron nhún vai đều giọng trả lời. “Nhưng rồi anh cũng sẽ xử lý được thôi.”
“Bồ không bị Malfoy điều khiển hả?” Hermione lo lắng: “Người ta đã tố cáo như thế đấy.”
“Không, Mione, Malfoy không phải chủ nhân của mình, nó không thể ra lệnh cho mình được.”
“Mình vẫn không tin thứ bùa chú của đám người đó lại không gây hại gì.” Harry khó chịu: “Họ còn nói dối chúng ta nữa.”
“Nott…” Pansy liếc xéo sang bàn ăn nhà Sư tử, không hiểu tại sao ngoài Ron Weasley, nó hoàn toàn không có cảm tình với bất cứ ai trong đám người này. Hoặc nên nói là tại sao nó ghét cả nhà Gryffindor nhưng vẫn thấy Ron Weasley có gì đó tốt đẹp? “Có chuyện đó thật à? Cái lời nguyền của riêng giới quý tộc gì gì đó, tại sao tôi chưa từng nghe tới nhỉ?”
“Chịu.” Theo tập trung vào miếng bánh mì của nó: “Đến cha tôi còn thắc mắc nữa.”
“Mẹ tôi còn không ngờ nhà Malfoy lại biết rõ nó đến như vậy đấy.” Blaise rùng mình: “Zabini chỉ tin vào tình yêu đích thực thôi.”
“Mày đang xỏ xiên cái gì đấy?” Draco nổi cáu.
“Mày biết mà.” Blaise đảo mắt: “Đừng giả vờ ngây thơ.”
“Tao chẳng hiểu mày muốn nói gì hết!”
“Nhưng chẳng phải là Salazar Slytherin đã chết rồi sao? Ổng làm chủ nhân của Weasley thế nào được? Và không phải Weasley nên chết theo ổng sao? Nghe này…” Blaise đổ mồ hôi với hàng chục ánh mắt lườm cháy mặt ghim vào nó: “Ý tao là nếu ổng yêu quý nó như thế thì chẳng phải sẽ hợp lý hơn nếu ổng… kéo nó xuống mồ với ổng hả?”
“Ừ.” Theo nhún vai: “Ổng còn chơi ngu tác thành nó với cái thằng bắt nạt nó nữa, là yêu thương dữ chưa?”
“Chúng mày có ngậm cái mồm lại rồi ăn đi không hả?” Draco gằn từng tiếng.
“Tôi vẫn nghĩ là cậu đã làm gì đó…” Pansy liếc nhìn, nó chỉ nghi vấn, không dám khẳng định.
“Đến cả tụi mày còn không biết về cái lời nguyền ngu ngốc đó thì tao có thể làm gì được chứ?”
“Tao vẫn nghi mày lắm!”
“Tao cũng vậy.”
---
Đó là lý do mà Draco phải quấy rầy cha đỡ đầu của nó vào cái giấc này đây.
“Con hỏi tại sao con lại được chọn làm người trung gian giữa Slytherin và Weasley à?” Bậc thầy độc dược nhíu mày hỏi ngược lại: “Con nghĩ ta biết sao?”
“Nhưng…” Draco bặm môi: “Không phải người đã cùng giải đáp cái… ờm… cái dây gai loại trừ gì gì đó với thầy hiệu trưởng và anh của Weasley sao? Người phải biết chứ ạ?
“Không có cách giải thích.” Giáo sư nhàn nhạt đáp, có vẻ ông không mấy hứng thú với sự việc này hoặc đơn giản là thầy Snape đang buồn ngủ: “Dễ hiểu nhất là lúc Weasley bị đuổi đi thằng nhóc đột nhiên làm gì đó khiến Slytherin nhầm lẫn mà giữ nó lại.”
Draco trao cho cha đỡ đầu của mình ánh mắt nghi hoặc, rõ ràng nó không hiểu, cũng không tin nhưng thầy Snape không quan tâm suy nghĩ của nó.
“Thế thì không phải nên là Potter hay sao ạ?” Draco hỏi gặng lại: “Cái mũ phân loại còn quả quyết cậu ta nên vào Slytherin cơ mà.”
“Chỉ Salazar mới biết.” Giáo sư độc dược cáu kỉnh đáp lại.
“Với cả con đang thắc mắc tại sao lại là con cơ mà? Malfoy mắc nợ ổng cái gì hay sao mà ổng đày đọa con như thế ạ?”
Giáo sư khoanh tay nhìn đứa học trò cưng của mình hồi lâu:
“Con thích thằng bé?”
“Đến cả cha cũng nghĩ như vậy nữa ạ?” Draco nóng cả mặt: “Dĩ nhiên là không rồi, đời nào có chuyện như thế!” Và nó tức tối bỏ đi.
Bậc thầy độc dược thở dài nhìn theo, rõ ràng là thầy chỉ mới hỏi thôi mà, chưa kết luận gì hết nữa. Không đúng thì việc gì phải giãy đành đạch như phải bỏng thế kia?
---
Một năm đầy sóng gió của đội Quidditch nhà Gryffindor. Harry bị phạt cấm túc, Ron không thể tham dự vì vấn đề… tâm linh? Đương nhiên là dù không bị trách nhưng Ron hiểu nó cũng bị cấm túc vì cùng một tội đột nhập nhà khác như thằng bạn thân thôi. Và đoán xem, nhà Sư tử thậm chí còn không thể vào chung kết dù những thành viên khác của đội đã nỗ lực không ngừng nghỉ. Thế nên Gryffindor bọn họ mới ngồi trên khán đài, hết mình cổ vũ cho nhà Ravenclaw. Nhưng mặc cho bọn họ đã đóng góp công sức rất nhiều nhưng cúp Quidditch năm nay vẫn thuộc về Slytherin.
Ginny chán nản đứng dậy, tổng kết lại là năm nay cúp nhà thuộc về Slytherin.
“Anh Ron đâu rồi?”
“Dưới kia.” Hermione bình thản chỉ tay xuống mặt sân.
Draco ngừng cuộc chung vui cùng đồng đội vì có cục bông trắng quẩn quanh chân mình, nó cúi xuống, nhấc cún con đang quẫy đuôi rối rít lên, hôn một cái thật kêu:
“Nhóc cũng thấy vui vì nhà anh thắng đúng không?”