How Ron remembers Theodore

Harry Potter - J. K. Rowling
M/M
G
How Ron remembers Theodore
Summary
Sau những rắc rối "nho nhỏ", Ron trở về trường với sự ồn ào về mối quan hệ của cậu và Theodore. Ron không thể hiểu được lý do Theodore thích mình (như Hermione đã nói), cậu cho rằng mình chẳng có điểm gì để Theodore thích cả và ký ức của Ron đã phản bội cậu.After a "little" incident, Ron returns to school with a fuss about his relationship with Theodore. Ron cannot understand why Theodore likes him (as Hermione said), he thinks that he has nothing to like about him and that Ron's memories have betrayed him.
Note
Các fic được sở hữu bởi tôi và các tác giả, nhân vật thuộc về tác phẩm Harry Potter của J.K.Rowling.Vui lòng không mang đi khi chưa có sự cho phép của tôi.The fics are owned by me and the authors, the characters belong to J.K.Rowling's Harry Potter works.Please do not take away without my permission.

Tác giả: Yumi Nguyễn.

Link tác giả: https://www.facebook.com/touyen.nguyen.94801

***

Đã được một thời gian kể từ khi Ron phân hóa thành Omega, nhờ có pheromone của Alpha nên cậu đã nhanh chóng vượt qua khoảng thời gian khó khăn của kỳ phát tình, mặc dù Ron rất không muốn thừa nhận chuyện này. Đồng thời, hôn ước giữa Ron và tên Slytherin từ trên trời rớt xuống kia đã được thừa nhận trong lúc cậu không hề hay biết, đến nỗi ngài Nott làm thế nào để thuyết phục được cha cậu cũng là một ẩn số mà cậu không thể biết được. Mãi cho đến khi Ron xuất viện và quay về trường học, ánh mắt và tiếng xì xầm của mọi người mới khiến Ron đang trốn tránh sự thật nhận ra.

“Ôi Merlin, không thể tin được, tại sao mình lại là người cuối cùng biết được hôn ước này trong khi bản thân là người trong cuộc chứ!?” Ron vỗ bàn một cái rầm, mái tóc màu đỏ cam bay ngược vì động tác bất chợt của cậu trông như một ngọn lửa rực rỡ, tựa như tâm trạng hiện tại của cậu vậy.

“Có lẽ là do mọi người sợ bồ không thể chấp nhận được?” Harry ngả người ra sau, ánh mắt đảo quanh nhưng không chịu nhìn về phía trước.

“Thế bây giờ mình chấp nhận được à?” Ron quay đầu nhìn về phía Harry, hỏi bằng giọng điệu gắt gỏng.

“À thì…” Harry sờ sờ mũi rồi đẩy gọng kính, dáng vẻ né né tránh tránh rất kỳ lạ.

“Nói thật, mình thấy bồ cũng không cần phải phản ứng thái quá như thế đâu. Dù sao bồ cũng đâu ghét cậu ta đến mức đó mà.” Hermione ngồi cạnh Harry đọc sách cũng không yên, cuối cùng không nhịn được mới lên tiếng nói.

“A-Ai nói mình không ghét chứ!?” Ron gần như nhảy dựng lên phản bác, mấy nốt tàn nhang nổi bật hẳn trên khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cũng chẳng biết là do cậu tức giận hay xấu hổ nữa.

“Nếu trên người bồ không nồng nặc mùi pheromone của Alpha thì mình có thể tin đấy.” Hermione bĩu môi nói, trên mặt toàn là vẻ ‘mình không thèm tin’, ngay cả động tác né tránh cũng y hệt Harry bên cạnh.

“Bồ đang nói gì thế, mình… Gì cơ, pheromone á?” Ron đang định phản bác thì khựng lại, dáng vẻ ngờ nghệch như không hiểu lời Hermione nói là gì, còn không quên ngửi ngửi trên người mình. “Pheromone gì cơ?”

“Bồ không ngửi thấy hả? Mùi gỗ trên người bồ nồng lắm đó.” Harry nghe vậy thì chen miệng vào, vừa nói vừa huơ tay tạo dáng cho Ron biết mùi trên người mình nồng cỡ nào.

“Mình không ngửi thấy gì cả.” Ron mờ mịt trả lời, còn không quên dùng sức hít một hơi trên người mình nhưng vẫn không cảm thấy gì cả, hoàn toàn không ngửi được mùi gỗ thông đã từng quấn quýt lấy cậu suốt kỳ phát tình.

“Sao lại thế được nhỉ?” Harry cũng cảm thấy thắc mắc, cậu có thể ngửi thấy và cảm nhận được mùi hương pheromone trên người Ron nồng đến thế nào, ngay cả cảm xúc độc chiếm ẩn trong pheromone cũng có thể nhận ra, sao Ron lại không ngửi thấy chứ?

Hermione ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hai người bạn, lần thứ n cảm thấy cạn lời với sự đãng trí của hai người, cũng chẳng biết sao cả hai có thể đạt điểm qua môn Cấu trúc sinh lý nữa. Thấy dáng vẻ không nghĩ ra thì không chịu buông của Ron và Harry, Hermione chỉ có thể vỗ tay một cái để thu hút sự chú ý của hai người, đợi đến khi cả hai đều quay đầu lại nhìn mình, Hermione mới nói:

“Đừng nói các bồ đã quên mất chuyện đánh dấu tạm thời rồi nhé?”

Harry nghe vậy thì tỏ ra bừng tỉnh, đúng rồi nhỉ, sau khi đánh dấu tạm thời thì trên người Omega sẽ có pheromone của Alpha, nhưng bản thân Omega đó lại không cảm nhận được. À mà, nói vậy thì, Theodore đã đánh dấu Ron rồi à? Harry vừa nghĩ vậy, ánh mắt đã vô thức nhìn về phía Ron, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

Còn Ron thì đỏ bừng mặt, sau khi được Hermione nhắc nhở, cảnh tượng mà cậu muốn xóa sạch trí nhớ trong kỳ phát tình lại hiện lên. Từng cái chạm nhẹ, từng nụ hôn dịu dàng, từng lời âu yếm của người nào đó xen kẽ giữa mùi hương pheromone nồng nàn thấp thoáng hiện lên trong dòng hồi ức. Nói thật thì Ron không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong kỳ phát tình lắm, mà những gì cậu nhớ thì toàn là Theodore. Nào là Theodore ngồi bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, xoa tóc cậu, ôm cậu, rồi còn… hô…

“Occlumens!”

Sau tiếng quát đột ngột ấy, một luồng gió mạnh thổi vút qua người Ron, cũng cuốn bay những hồi tưởng không phù hợp với trẻ em của cậu. Đợi đến khi Ron tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra Hermione vừa làm gì, khuôn mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn, gần như sắp nhỏ máu đến nơi.

“Thật là, đây là trường học đấy, bồ muốn làm gì với Alpha của mình thì về ký túc xá đi chứ.” Hermione nhíu mày không hài lòng, dứt lời đã cất cây đũa phép vừa lấy ra, tiếp tục cầm sách lên đọc, nhưng không bỏ quên một câu: “Mình thấy bồ cũng nên học câu thần chú thanh lọc tinh thần ban nãy đi, nào có dịp thì sử dụng trên người Alpha của bồ, tránh việc ghen tuông lung tung.”

Ron vỗ vỗ mặt mình mấy lần, cố gắng bỏ qua nhiệt độ nóng hổi trên gò má, khẽ nhích đến gần Harry thì thầm hỏi: “Từ nãy mình đã muốn hỏi rồi, sao hôm nay Hermione nóng nảy quá vậy?”

“Thì do pheromone trên người bồ đấy, Omega thường cảm thấy không thoải mái với pheromone của Alpha, đặc biệt là pheromone có tính công kích như của Theodore ấy.” Harry cũng thì thầm trả lời, nói xong lại né tránh Ron như vừa rồi.

“Vậy bồ thì sao? Sáng giờ bồ lạ lắm nhé Harry.” Ron nghiêng đầu nhìn cậu bạn thân đang né mình như né tà, thầm cảm thấy buồn bực.

“Ờ thì, do pheromone trên người bồ đấy. Mỗi lần mình đến gần bồ đều cảm thấy khó chịu kiểu gì đấy, mình cũng không biết miêu tả làm sao nữa.” Harry than thở, bình thường đã quen quàng vai bá cổ với Ron rồi, vậy mà hôm nay cứ đến gần Ron lại khiến cậu cảm thấy khó chịu, chuyện này khiến cậu cảm thấy không quen chút nào.

“Lại là pheromone, chẳng lẽ tên Slytherin đó ghét mình thật? Nếu không sao lại khiến các bồ xa lánh mình chứ!?” Ron nghe vậy thì bực bội đáp, suy nghĩ đã từng xuất hiện khi cậu phát hiện mình phân hóa thành Omega hiện lên, nhắc khéo cậu về lý do cho việc cậu phân hóa: “Chắc kèo là vậy rồi, chứ sao tên đó thích mình được!”

“Bồ nói vậy mà không thấy ngại à, làm gì có ai đi đánh dấu người mình ghét được? Hơn nữa, Alpha chỉ thể hiện sự độc chiếm với Omega của mình thôi, pheromone trên người bồ là minh chứng đấy.” Hermione nghe thấy kết luận ngốc nghếch của Ron thì chen miệng vào, cô không thể để cậu bạn ngờ nghệch của mình đi lệch đường ray được.

“Thế thì cậu ta thích mình thật đấy à?” Ron sững sờ, hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật này được, dù sao cậu cũng nghĩ Theodore ghét cậu từ lâu rồi mà, mặc dù… Hành động của cậu ta cũng khiến cậu bối rối thật…

“Thật. Trừ phi cậu ta là một tên biến thái thích giết một ngàn tự hại tám trăm.” Hermione gật đầu chắc nịch, đáp.

Ron nghe vậy thì càng cảm thấy bối rối, bởi vì cậu cảm thấy bản thân mình chẳng có gì để tên Slytherin đó thích hết.

Mặc dù không muốn hạ thấp bản thân mình, nhưng Ron rất tự biết mình biết ta, cậu là một Gryffindor bình thường như bao người khác, dáng người cao cao gầy gầy, mặt mũi nom cũng thanh tú nhưng không quá đẹp, trang phục thường ngày cũng hay xộc xệch không nghiêm chỉnh. Tính cách lại còn khỏi nói, dù sao Gryffindor các cậu cũng thường cãi nhau với Slytherin kia mà, tuy cậu chưa từng cãi nhau chính diện với Theodore, nhưng cậu ta luôn đi chung với tên Malfoy kia thì kiểu gì chẳng thấy cậu nổi đóa quát mắng chứ.

Còn Theodore thì sao? Không nói đến cái tên gia tộc Nott nổi tiếng nhà cậu ta, chỉ mỗi mặt tiền thôi đã ăn đứt cậu không biết bao nhiêu lần. Dáng người cao ráo cùng mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu sẫm kết hợp với bộ đồng phục Slytherin càng tôn lên thái độ trầm tĩnh của cậu ta. Ngay cả đôi mắt màu nâu hạt dẻ cũng có sức hút lạ kỳ, Ron có thể lặp lại được hàng tá câu miêu tả trời ơi đất hỡi mà đám nữ sinh Hogwarts đã dùng để nói về Theodore. Thêm vào đó, mặc dù cũng là quý tộc thuần chủng như Malfoy, nhưng Theodore lại bình tĩnh, kín đáo và lịch lãm hơn Malfoy nhiều, điều đó cũng khiến Ron có ấn tượng tốt về Slytherin này hơn (hoặc cậu có ấn tượng tốt với tất cả Slytherin có tính cách tốt hơn Malfoy).

Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Mà cậu và tên Slytherin đó gặp nhau lần đầu khi nào nhỉ?

Là lần nhập học chọn nhà à? Hay khi học cùng lớp học đầu tiên?

Ron chẳng thể nào nhớ nổi những chuyện ấy, cậu chỉ nhớ được, khi cậu bắt đầu chú ý đến tên Slytherin ít nói kia thì ánh mắt của cậu ta đã luôn đối diện với cậu, mặc kệ khi nào cậu quay đầu lại đều chạm phải đôi mắt màu nâu sẫm sâu kín kia.

Có một lần Ron đi theo Harry cãi nhau với tên Malfoy ở ngoài sân trường, tên Slytherin đó cũng có mặt nhưng chỉ đứng khoanh tay ở một bên, không chen vào cũng không bỏ đi, khi đó Ron còn nghĩ cậu ta đúng là một người kỳ lạ. Ngay cả ánh mắt của Slytherin nhìn chằm chằm cậu khi đó cũng kỳ quặc nốt, cứ như thể cậu ta luôn dõi theo cậu không rời mắt vậy. Nhưng khi đó Ron chỉ chú ý đến việc cãi nhau với Malfoy nên suy nghĩ ấy chỉ thoáng hiện lên rồi lập tức bị cậu gạt đi, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy là lạ.

Còn một lần khác, vào tiết Lịch sử phép thuật - cái môn lúc nào cũng như bỏ bùa khiến Ron cảm thấy buồn ngủ nhất, trong lúc mơ mơ màng màng giữa tỉnh và mơ, Ron đã chạm mắt với tên Slytherin ít nói kia, tên đó còn mỉm cười nhìn cậu. Khi đó cậu cứ nghĩ mình nằm mơ, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, có khi nào tên Slytherin đó đã mỉm cười thật không? Cái tên Slytherin ngay cả nói cũng rất ít nói, huống chi là mỉm cười dịu dàng như thế?

Cả lúc học tiết Chăm sóc sinh vật huyền bí cũng vậy, tiết học hiếm hoi mà Ron và Theodore chung nhóm, Ron cũng không nhớ rõ vì sao cả hai lại ở chung với nhau nữa. Bởi vì không quen thân với Slytherin nên khi ấy Ron đã vắt hết cả óc để tìm chuyện nói với cậu ta, khiến bầu không khí căng thẳng giữa hai người vơi bớt, nếu Ron nhớ không lầm, cậu đã nói đùa rằng Theodore luôn nhìn theo cậu nhỉ. Khi ấy Theodore không trả lời, hoặc không thể trả lời được.

Bởi vì hành động ngu ngốc của một học viên nào đó đã chọc giận lũ sinh vật huyền bí, buổi học hôm đó kết thúc bằng việc cả đám sinh vật đều náo loạn, ngay cả giáo sư Hagrid cũng phải rít gào vì sự hỗn loạn. Ron vẫn nhớ như in khung cảnh lộn xộn ngày hôm đó, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại, cậu mới nhận ra được những động tác nhỏ của Theodore. Cậu vốn tưởng hôm đó mình may mắn nên mới toàn vẹn chạy thoát khỏi chiến trường của lũ sinh vật huyền bí, nhưng giờ cậu đã biết đó là do Slytherin đã che chở cho cậu.

Cậu ta luôn đi theo sau Ron khi dòng người lũ lượt chạy ra ngoài, mỗi khi có người chen lấn và sắp va vào Ron, Theodore sẽ lặng lẽ vươn tay ra ngăn cản, bảo vệ cậu một cách chặt chẽ. Những khi cậu vấp ngã hay trượt chân cũng là Theodore đưa tay kéo cậu hoặc đỡ cậu dậy, nhưng vì quá rối ren nên Ron không kịp để ý người đã giúp mình là ai.

Hoặc những ngày tham gia các cuộc thi Quidditch, Ron luôn nhìn thấy bóng dáng cao ráo ấy đứng bên sân Slytherin theo dõi từng trận đấu, cậu từng nghĩ cậu ta đến để cổ vũ bạn của mình, nhưng với tính cách như vậy, cậu ta sẽ nhiệt tình cổ vũ sao? Nếu không sao lại đến sân Quidditch kia chứ?

Mỗi khi cậu từ lớp học quay về phòng ngủ cũng hay bắt gặp Slytherin đi dạo ngoài sân, có khi đi một mình có khi lại đi cùng bạn bè, trên tay luôn cầm một quyển sách rất dày, đôi mắt màu nâu hạt dẻ sâu không thấy đáy thi thoảng lại chạm mắt với cậu. Hoặc những ngày ôn thi trong thư viện, lâu lâu Ron lại bắt gặp Alpha ấy ở bên kia tủ sách khi đang tìm tài liệu, hàng mi dày cùng màu với mái tóc khẽ rũ xuống, che khuất ánh mắt luôn khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.

Và lâu thật lâu trước đây, trên đoạn hành lang và cầu thang thay đổi liên tục lúc mặt trời ngả về tây, Ron đã va vào lồng ngực của một Alpha tóc nâu mắt nâu, một Slytherin không thô lỗ giống Slytherin một chút nào. Ron vẫn còn nhớ mang máng những lời đẹp đẽ mà cậu đã suýt thốt ra khỏi miệng, nhưng những gì cậu đã nói sau khi đổi giọng thì không còn nhớ rõ nữa. Ký ức về câu trả lời của Slytherin khi ấy cũng nhạt nhòa như biểu cảm của cậu ta mà Ron nhớ vậy, nhưng cậu khá chắc cũng không phải câu gì quá đặc biệt.

Có vẻ, cậu đâu làm gì để Slytherin thích đâu nhỉ?

Trả lời câu hỏi ấy là những cảnh tượng vụn vặt trong ký ức trải dài trước mắt, có những đoạn ký ức đã dần nhòe đi trong đầu cậu, có những đoạn lại còn rõ ràng như mới hôm qua. Càng nhớ lại, Ron càng chắc chắn bản thân chẳng làm gì để khiến Slytherin kiêu ngạo kia yêu thầm bản thân mình, đến nỗi kích thích khiến cậu phân hóa thành Omega cả. Hoặc là, cậu có làm gì đó nhưng bản thân lại không nhận ra chăng?

Trong lúc Ron đang ngây người suy nghĩ, một bóng dáng vừa quen vừa lạ chợt xuất hiện trong tầm mắt cậu, người đó đang đi cùng bạn bè nhưng đã dừng lại khi nhìn về phía cậu. Ron không biết bọn họ đã nói gì, nhưng người nọ cùng bạn bè lại đi về phía cậu, khuôn mặt và biểu cảm của cậu ta cũng dần rõ hơn qua khoảng cách đang từ từ rút lại.

Đó là một Slytherin như thường ngày, vẫn là phong thái trầm tĩnh nhưng ngạo mạn, thế nhưng sâu bên trong đôi mắt mang màu hạt dẻ của cậu ta lại bắt đầu phản chiếu bóng dáng cậu, một thiếu niên thanh tú với mái tóc màu đỏ cam rực rỡ. Khóe môi bình thường luôn không hé mở lại nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt trông có vẻ dịu dàng. Ngay cả pheromone mùi gỗ thơm ngát cũng trườn đến, như một chú cún vui mừng đảo quanh chủ nhân mình, mang theo sự quyến luyến cọ vào người cậu. Ngay sau đó, chủ nhân của pheromone quấn người kia cũng bước đến, một tay tự nhiên luồn qua tai cậu, vén một sợi tóc phản chủ cứ vụt khỏi vành tai quay về chỗ cũ, giọng nói trầm thấp vang lên:

“Sắp đến giờ ăn rồi, muốn cùng đi ăn không?”

“Ai-Ai cần, tôi đi cùng Harry và Hermione là được!” Khi giọng nói gợi cho cậu những ký ức khó quên vang lên, Ron mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, vô thức né tránh cánh tay của Slytherin.

“Vậy cùng đi.” Cứ như không nhìn thấy sự từ chối của Ron, Theodore vẫn đưa tay đến chỉnh sửa mấy sợi tóc nghịch ngợm phía sau gáy cậu, đầu ngón tay như có như không chạm vào phần gáy mỏng manh của Ron.

“Không cần, cậu tự về nhà của mình ăn đi!” Cảm giác từng đầu ngón tay của Theodore lướt qua phần gáy khiến Ron cảm thấy rùng mình, cậu vẫn chưa kịp hiểu hết mớ kiến thức sinh lý của Omega nên không biết hành động này mang ý nghĩa gì, cậu chỉ vô thức né tránh bàn tay tai vạ của Alpha, sau đó gần như bỏ trốn chạy đến bên cạnh Harry và Hermione, thúc giục hai người cùng đi.

Mãi cho đến khi cả ba hớt hả chạy đến nhà ăn, Harry mới có thể lên tiếng nói chuyện: “Này Ron, pheromone trên người bồ lại dày hơn rồi đó.”

“Thật á? Merlin ạ, vậy chẳng phải ai cũng biết mình là Omega của tên đó sao? Thế này thì mình biết phải sống thế nào chứ?” Ron nghe vậy thì ôm đầu kêu rên, trong bụng thầm mắng tên Slytherin nào đó không biết bao nhiêu lần, trông cái tên đó có vẻ nào thích cậu chứ!

“Bồ chỉ nghĩ thế thôi hả?” Hermione đứng bên cạnh nhìn hai tên bạn ngốc, hoàn toàn không nhận ra động tác của tên Alpha vừa rồi có gì sai trái, vậy mà còn giương mắt tròn xoe nhìn cô.

Hermione âm thầm lắc đầu, vừa bước chân vào nhà ăn vừa ngẫm nghĩ trong lòng, Ron cứ ngốc nghếch thế này bảo sao lại bị tên Slytherin xấu xa kia bắt được, bị bỏ vào miệng rồi mà còn chẳng hay nữa chứ. Cả Harry cũng vậy, cậu ta hoàn toàn không biết mình bị Slytherin nhắm vào là vì quá thân thiết với Ron, cũng không chịu nhận ra bản thân là Alpha còn Ron là Omega nữa. Có hai người bạn ngốc như vậy, Hermione cũng chỉ biết thở dài mà thôi.

***

“Ồ, Omega của cậu chạy mất rồi à? Không giữ lại hả?” Blaise nhìn bóng dáng như chạy trối chết của Ron, lanh mồm lanh miệng trêu chọc bạn mình.

“Không chạy được.” Trên đầu ngón tay vẫn còn lưu giữ mùi hương pheromone của Omega khiến Theodore không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng khi cất giọng trả lời vẫn một vẻ trầm tĩnh như thường ngày.

Blaise thấy bộ dạng bị trêu vẫn không chút thay đổi của công tử Theodore thì nhún vai, cảm thấy không thú vị gì, quay đầu trò chuyện với mấy người bạn: “Các cậu nói xem, có khi nào Omega người ta bị cậu ta dọa chạy mất không?”

“Theo đã nói rồi, chồn đỏ sao chạy thoát được cậu ta.” Draco ngạo mạn lên tiếng, cậu ta cảm thấy Blaise đã nói thừa rồi, một Gryffindor bình thường sao có thể chạy thoát khỏi tay Slytherin xuất sắc như Theodore được?

“Xem ra Theo thích cậu ta thật nhỉ?” Pansy bật thốt ra câu hỏi mà bất kỳ ai cũng muốn hỏi trong khoảng thời gian này, ngay cả chính bản thân cô nàng cũng cảm thấy tò mò về câu trả lời của cậu.

Theodore nghe bạn bè trò chuyện nhưng không tiếp lời, chỉ nhoẻn miệng cười khi nhớ về cậu thiếu niên với mái tóc đỏ cam rực rỡ luôn trợn tròn mắt khi nhìn thấy mình, trong lòng thầm nói, ngay cả cậu ta cũng không biết bản thân mình còn có thể thích Ron nhiều hơn thế nữa.