
Remus nghe thấy Sirius trước khi thực sự nhìn thấy nó—tiếng bước chân nhẹ như không khí, tiếng cười như sóng gợn mặt hồ. Khu rừng ngân nga khúc thanh âm của những sự sống tồn tại vô hình. Đâu đó phía xa xa, nước mặt hồ bắt lấy ánh bạc giữa những gợn sóng tỏa, và đom đóm khâu thêu những chòm sao tí xíu vào đêm đen.
Rồi, như thể được chính cơn gió triệu gọi, Sirius xuất hiện. Mái tóc đen xoăn rối bời hoang dại, áo chùng mở bung, và nụ cười—sắc bén, thấu hiểu—rạng ngời ngay cả trong ánh mờ không tỏ.
"Bạn đi đâu vậy?" Remus hỏi, mặc dù nó đã biết câu trả lời.
Sirius dang rộng vòng tay, xoay một vòng trên gót chân, khiến vài chiếc lá rớt lả tả trong không trung. "Khắp nơi," nó nói, giọng đầy tinh nghịch. "Qua những cánh rừng, trên những ngọn đồi. Băng qua con suối, suýt nữa thì là nhảy bổ vô ngọn lửa khi James nghĩ rằng nó có thể lấy le với Evans bằng một bùa tia lửa thảm hại." Nó dừng lại trước mặt Remus, nghiêng người như muốn kể một bí mật. "Nhưng chủ yếu là đi tìm bạn."
Remus hừ một tiếng, dù môi nó giật giật. "Để chi?"
Sirius giơ tay lên, và chỉ lúc ấy Remus mới nhìn thấy giọt sương nhỏ xíu được nâng niu trong lòng bàn tay nó, run rẩy như ngôi sao bị nhốt giữ. "Anh nghĩ mình sẽ mang cho bạn một món quà."
Remus nhướn mày. "Một giọt nước sao?"
"Không chỉ là nước đâu," Sirius chỉnh lại. "Ánh trăng đấy, đánh cắp từ tiên lộ, và hoàn toàn được yểm bùa đấy nhé." Nó vươn tay ra, và những ngón tay lướt qua gò má Remus, nơi những đốm tàn nhang rải rác như những chớp hoàng hôn lấm tấm trên nước da nhợt nhạt. Cử chỉ của nó đầy kính cẩn, rà lần theo một cái, rồi lại một cái khác.
"Bạn biết không," Sirius thì thầm, "Anh nghĩ những nàng tiên đã ghé thăm bạn trước rồi. Họ để lại cho bạn ân huệ của họ—những vết tàn nhang bé xíu xiu, mỗi cái đều được hôn bởi bụi sao. Đó là lý do tại sao chúng lại lấp lánh thế này."
Remus nuốt khan, hơi thở của nó kẹt lại giữa sự hoài nghi và một thứ gì đó ấm áp hơn, một thứ gì đó nguy hiểm gần như là hy vọng.
"Nhảm nhí quá," nó lẩm bẩm, nhưng giọng nói đã dịu đi lại phản bội chính nó.
Sirius cười nhếch mép. "Nhưng bạn sẽ không bao giờ đuổi anh đi cả."
Nó không. Nó sẽ không. Thay vào đó, nó để Sirius chạm vào mặt mình lâu hơn một chút, để màn đêm ấp ôm lấy họ, và để bản thân tin—chỉ trong một thoáng phút giây—rằng nó là một thứ gì đó thật đáng để trân trọng.