Tình yêu không được phép gọi tên

Harry Potter - J. K. Rowling
M/M
G
Tình yêu không được phép gọi tên
Summary
Voldemort ngước mắt nhìn Harry Potter, nhìn đám phe Phượng Hoàng. Đôi mắt không còn sự quỷ dị của Chúa Tể, Harry nhìn ra trong đó một thứ gì đó rất…người. Đau. Yếu đuối. Vỡ vụn.
Note
vungdatkybii.wordpress.com

Draco Malfoy là thiếu niên được bao bọc trong nhung lụa, được ưu ái ban cho quyền thế và danh tiếng từ khi vừa lọt lòng. Kẻ nịnh bợ, người yêu chiều cưng phụng. Đôi mắt bạc lấp lánh như ánh sao lúc nào cũng tràn ngập ý cười.

Voldemort ghét, đúng hơn là hận, những kẻ như thế. Một con công được nuôi đến kiêu ngạo không thể không bị con chuột hôi hám ghét bỏ. Một người lúc nào cũng cố gắng chống chọi với sự thù địch từ Muggle chỉ vì là phù thủy, một tâm hồn vặn vẹo chỉ hận không thể tra tấn lũ khốn đó.

Gã nghĩ gã hận Draco, hận cậu chủ nhỏ Malfoy sâu sắc.

Khi bóng dáng ương ngạnh ở Hogwarts, ở thái ấp lại giống với những hình nhân u ám trong ký ức của gã đến bất ngờ. Voldemort hận gã không thể đốt trụi bộ lông xinh đẹp của con công kiêu ngạo, hận chẳng thể đập gãy đôi cánh của con chim hoàng yến được bao bọc của nhà Malfoy. Như thể chỉ cần tra tấn cậu, mọi cảm giác ghê tởm Muggle đều được tan biến.

Nhưng gã chẳng làm thế.

Khi lần đầu cho gọi Lucius mang con trai đến. Gã đã hình dung biết bao dáng vẻ nổi loạn, hoặc sợ sệt đến bủn rủn tay chân, hoặc có thể là chìm trong vui sướng khi được gọi tên. Draco đúng là luôn làm người khác bất ngờ, và chán ghét. Đôi mắt bạc vô hồn nhìn gã, con ngươi chẳng có chút tiêu cự mang đến cảm giác trống rỗng lạ kỳ lên tâm trí Kẻ-chớ-gọi-tên. Thứ cảm giác khiến da gã thấy lạnh, lặng lẽ chui vào sâu trong xương cốt gã. Một kẻ luôn làm người khác sợ hãi và được phục tùng như gã lại phải đối mặt với ánh mắt vô vị, giống như lời đe dọa đến tầm ảnh hưởng của gã, rằng gã chẳng đáng sợ đến thế. Voldemort tò mò thiếu niên trước mắt cớ gì lại làm ánh mắt như thế, đang toan tính mưu đồ gì chăng.

Voldemort vì chút hiếu kỳ mà trì hoãn việc tặng cậu ký hiệu hắc ám.

Giữa những tiếng đổ nát, hằng hà xác chết sõng soài trên mặt đất, bầu trời gầm than cùng những làn khói đen bốc lên từ mọi nơi. Lời nguyền rít qua không khí, tiếng thét vang lên. Cứu Thế Chủ, như một lẽ đương nhiên, cầm chặt đũa phép chĩa thẳng vào Voldemort. Đôi mắt xanh lục đầy căm phẫn hướng về gã như đã dự đoán. Ngược lại, ẩn trong lớp lớp học sinh là mái tóc vàng kim đã nổi bật lại càng hút mắt hơn khi chủ nhân của nó chẳng sợ gì mà ngẩng cao đầu quan sát cuộc chiến. Điềm nhiên như bản thân chỉ vô tình đi ngang qua nơi này. Một đôi mắt như làn sương che lấp đi mọi cảm xúc trong cậu, khiến gã có cố nhìn cũng chẳng thể cắt nghĩa. Đúng là luôn làm người ta chán ghét.

Gã khẽ nhếch môi, tự nhủ con chim hoàng yến phải luôn thẳng lưng như thế, đừng để gã thấy cậu gục ngã. Vì nếu thế, gã cũng sẽ không đứng dậy nổi. Một suy nghĩ kỳ lạ, thứ đã vẩn vơ trong đầu gã nhiều tháng liền, thứ tưởng như chút tuổi thơ của con nít…thứ chỉ vu vơ một thoáng. Voldemort vì chấp niệm bất tử của mình, vì ham muốn được đè bẹp người khác hòng trút bỏ những oán hận xưa cũ, vì muốn nắm giữ quyền thế mà quên đi rằng, tuổi thơ chính là những cơn mưa rào, dù bị nhiễm lạnh vẫn khiến ta muốn đắm mình trong đó lần nữa, một thứ đột ngột chẳng biết khi nào đến khi nào đi.

1 tháng, 2 tháng, rồi là 4 tháng, 5 tháng.

Voldemort cũng không thể bỏ qua luồn suy nghĩ kỳ quái kia được nữa. Gã dành thời gian xem xét chính mình. Rồi từ từ chấp nhận bản thân con quái vật năm nào đã xem người tóc bạch kim kia là một phần chấp niệm — không — gã cho rằng chấp niệm là quá xa vời, người đó như chút tò mò được gã từ bi bố thí thêm ít thương xót mà thôi.

Avada Kedavra.

Mọi thứ như chững lại, không ai kịp thở vào khoảnh khắc mái tóc bạch kim nằm rũ rượi trên đất. Không còn sự ương ngạnh của con công được nuông chiều. Thân thể cậu bất động, đôi mắt xám vẫn nắm giữ sự vô cảm. Cánh tay gầy nhẳng xụi lơ trên nền đất bẩn thỉu, như lũ Máu Bùn mà cậu khinh thường. Harry Potter cùng những tên khác như trúng bùa Hóa đá, chẳng ai dời mắt khỏi thân ảnh vừa ngã quỵ xuống đất. Người vừa nấp trong hàng ngũ học sinh lại xuất hiện trước mắt gã, biến bản thân thành tấm khiên cho Cứu Thế Chủ.

Voldemort lặng người.

Trái ngược với sự im ắng từ gã và bạn bè của Cậu bé sống sót, âm thanh điên dại thoát ra từ chỗ Bellatrix, cô ả cười khùng khục dù cháu trai mình vừa chết trước mắt. Ả cười, những người khác cũng cười và cho rằng cậu chủ nhỏ Malfoy xứng đáng bị như thế. Tiếng cười của họ đánh tan cơn vỡ vụn mà Draco đem lại nơi đây. Riêng gia chủ Malfoy cùng vợ của ông chẳng còn ngẩng đầu nữa, tay họ nắm chặt nhau, như sợ Voldemort nổi điên khi con họ phản bội chúa tể, hoặc là vì căm giận ngài giết đứa con trân bảo của gia tộc.

Khi Cứu Thế Chủ mãi mới hoàn hồn được sau loạt tiếng cười rồ dại vang lên, liền rít lên khi thấy Kẻ-chớ-gọi-tên đang chậm chạp lại gần cơ thể Draco. GIương cao đũa phép dù toàn thân đang run rẩy.

“TRÁNH XA CẬU ẤY RA–”

Chưa hết câu, Cậu bé sống sót — toàn bộ mọi người — đều chết lặng khi thấy Voldemort quỳ gối, tay buông thõng đũa phép, mắt dán chặt vào thân hình mềm oặt của thiếu niên tóc vàng kim. Giọng gã thì thầm, nứt ra như tàn tro.

“Draco…Draco…Draco…”

Các Tử Thần Thực Tử sốt ruột lên tiếng, họ nghe có vẻ sợ hãi trước hành động bất thường từ Ngài.

“Thưa Chúa Tể…”

“Ngài…mau đứng lên đi…”

“Thằng chó ấy là kẻ phản bội, nó dám đỡ đòn cho kẻ thù của Ngài…nó không đáng–”

Ầm.

Lời của Bellatrix bị cơn sóng phép thuật cắt ngang. Chúng quét qua các Tử Thần Thực Tử như cơn sấm, họ ngã rạp xuống đất. Chỉ một ánh nhìn từ gã cũng để những kẻ trung thành nhất khuất phục. Voldemort ngước mắt nhìn Harry Potter, nhìn đám phe Phượng Hoàng. Đôi mắt không còn sự quỷ dị của Chúa Tể, Harry nhìn ra trong đó một thứ gì đó rất…người. Đau. Yếu đuối. Vỡ vụn.

Harry Potter nghĩ bản thân đã hiểu được phần nào cảm xúc của hắn. Đáng lẽ có thể nhận ra sớm hơn mỗi khi luồng phép thuật của cả hai giao nhau rồi bị đánh bật, chỉ cần lời nguyền bay sát Draco, gã đều lách nhẹ tay, thay đổi góc, tránh làm tổn thương cậu. Một bằng chứng rõ ràng cho thấy Voldemort đã xem người nọ là điểm yếu của gã.

Gã thì thào, âm giọng lạnh như thép nhưng vỡ như gió đông.

“Ta đầu hàng.”

Không vì bị thương, không vì bị đánh bại. Mà vì một Draco Malfoy nằm bất động trên đất.

Cứu Thế Chủ đứng đối diện hắn, siết chặt đũa phép nhưng chẳng còn cảm thấy bản thân là kẻ chiến thắng, Harry chỉ…chỉ thấy bản thân như nhân chứng cho một tình yêu không được phép gọi tên.

“Ta đầu hàng.”

Voldemort lặp lại một lần nữa. Bỏ mặc ánh nhìn săm soi từ Harry Potter, phe Phượng Hoàng. Gã chỉ nhìn chằm chằm Draco.