To hurt. To love. To stay

Harry Potter - J. K. Rowling
M/M
Multi
G
To hurt. To love. To stay

“Lại nữa. Bọn nó lúc nào cũng ồn ào.”
Ron Weasley lầm bầm khó chịu khi hành lang tầng ba rít lên vài tiếng chửi thề. Cậu chàng chẳng đếm được đây là lần thứ mấy trong tháng phải hứng chịu mấy tiếng cãi vã của lũ nhà Slytherin. Người bạn Harry Potter đi bên cạnh cũng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Chắc do lần đầu tận mắt thấy cảnh tượng trước mắt.

Tên gốc Ý với làn da mật vung một cú mạnh vào má phải cậu quý tử nhà Nott. Đôi mắt sắc nâu đầy tơ máu, trừng to mà gào lên.

“Mày biến mất cả một đêm khiến hai thằng bọn tao lo đến mất ngủ. Rồi sáng ung dung quay về như chẳng có chuyện gì? Còn trách bọn tao phản ứng thái quá?!”

Người kia thấp hơn một khoảng, vẫn ương ngạnh dùng ánh mắt màu cà phê nâu nhìn đối phương, bình thản nói dù cho bên má đã bầm tím.

“Tao chỉ không muốn nhìn thấy mày say khướt rồi nhầm tao sang Draco.”

Lời vừa dứt, một cái đầu bạch kim sáng chói lao vào tặng Theodore một cú đau điếng ngay mũi. Chậm rãi nghiến răng từng chữ.

“Đừng lôi tao vào cuộc cãi vã ngu xuẩn của bọn mày!”

Nhưng lực tay của Draco cũng chẳng khiến cậu trai kia bật lùi, người nọ vươn tay lau vài giọt máu rơi xuống khóe môi. Chẳng nói chẳng rằng mà vung tay trả đũa cậu. Blaise không mấy vui vẻ trước cảnh tượng đó, khuôn mặt méo xệch đến khó coi phóng thẳng vào giữa hai tên kia.

“Đi thôi Harry.”
“Nhưng…”
“Cũng đâu phải lần đầu. Có muốn bồ cũng không thể chen ngang bọn họ được, tụi nó chắc chắn sẽ đập bồ nhừ tử luôn cho coi.”

Gryffindor tóc đỏ, gương mặt tàn nhang nghiêng người thì thầm với bạn mình, mấy ngón tay khẽ kéo gấu áo người nọ, ánh mắt sốt sắng hối thúc mau đi ra chỗ khác thôi. Ngược lại, Harry Potter còn bày ra gương mặt khó tin khi nghe câu sau của cậu bạn thân.

“Mình nói thật đó, tụi nó chẳng thích bị ai xen vào đâu. Bồ nhìn tên cao nhòng đầu húi cua kia xem. Thằng đó từng không chút ngại ngần đập gãy răng một đứa khóa dưới cùng nhà khi dám cười cợt bạn nó. Còn tên bên cạnh, cái thằng tóc xoăn nhẹ nâu nhạt ấy, thằng đó còn điên hơn nhiều, nó chẳng quan tâm đối phương có phải gái hay trai không mà thẳng thần đập nát gương mặt của người đó. Nghe bảo đó là hậu quả khi dám xúc phạm đến người mẹ quá cố của nó.”

“Vậy còn thằng tóc trắng? Cái tên gầy guộc ấy thì đập mình nhừ tử được hả?”

“À ừm…riêng thằng đó thì mình chẳng rõ. Hiếm khi thấy nó dùng bạo lực lắm, nhưng mỗi cái miệng độc địa của nó cũng đủ khiến người ta ghi thù.” Ron ngập ngừng mở lời rồi nói tiếp “Cái bọn điên khùng ấy được gọi là Tam Vương của Slytherin đấy – đương nhiên là bồ biết rồi – Đừng chọc vào, không phải mình nghi ngờ khả năng đánh đấm của bồ, mà chỉ là đập được tụi nó thì vẫn phải ngó chừng gia thế của từng thằng.” Cậu trai tóc đỏ lầm bầm khó chịu, cắn môi như thể vừa nói gì đó kinh khủng lắm vậy. Biểu cảm thường thấy của cậu bạn thân mỗi khi nhắc đến quyền thế.

“Nói chung đụng vào tụi nó toàn rắc rối.”

Harry đảo mắt, rồi quay người rời đi trước tia mừng rỡ lóe trong ánh mắt của Ron. Cái bọn được mệnh danh là Tam Vương của Slytherin lại gây gổ với nhau trong mấy góc vắng người. Việc tụi nó đập nhau không có gì mới, nhất là với học sinh nhà Slytherin, ngoại trừ các học sinh năm nhất còn thấy lạ thì mọi người đều làm quen với hình ảnh ba con rắn phun nọc độc vào nhau đến trọng thương, rồi lại vác xác nhau ra góc kín người mà rít vài hơi thuốc lá, bàn về môn học như thể mấy giây trước họ không có gào to rủa đối phương, đi vài đường quyền lên cơ thể nhau.

Không biết là do sợ hãi cái máu điên có thể đột ngột bùng phát hay chỉ vì ba người bọn họ thật sự hoàn hảo – điểm số luôn nằm ở hạng đầu, ngoại hình sáng sủa nịnh mắt, gia thế chẳng thể xem thường – mà ba tên này được gọi là Vương tử. Tam Vương Slytherin. Harry Potter sẵn sàng cược chiếc áo choàng tàng hình yêu thích của mình là vế trước.

Blaise, Draco và Theo vác khuôn mặt bầm chỗ này sưng vù chỗ kia lên lớp, mặc kệ mấy ngón tay đang rỉ máu mà ghi bài như thường lệ. Hoàn toàn ngó lơ ánh mắt lo lắng của cô bạn Pansy khi bọn họ xuất hiện nơi cửa lớp. Vài thằng Gryffindor đảo mắt tỏ vẻ chán nản trước hình ảnh đôi ba tháng lại gặp một lần, còn có tên chậc lưỡi đưa tay che mũi khi hít phải mùi máu của mấy đứa nhà rắn rồi cúi đầu như một thằng hèn khi bị ba cặp mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm. Vài đứa nhà rắn muốn gào lên vài bùa trị thương cho bọn họ nhưng không có gan lớn đến thế. Đành hằn học nhìn điểm nhà bị trừ đi vì giáo sư không thích học sinh mang dáng vẻ như côn đồ đến lớp, nhưng mấy đứa Slytherin cùng năm cũng biết bọn họ khiến nhà trừ bao nhiêu, cũng sẽ kiếm lại bấy nhiêu để bù vào nên chẳng ai than thở vấn đề đó trước mặt bộ ba Vương Tử. Khi tiết học kết thúc, vài đứa Gryffindor vội vã chạy ra hành lang, nhất là tên đã chậc lưỡi ban nãy, như sợ bộ ba ghi thù mà tìm đến đánh nhau. Ba tên nhếch nhác kia lại thong thả dọn dẹp sách vở chẳng màng chuyện ghé Bệnh Thất, như thể đống sắc tím rải đầy trên da không tồn tại. Hình ảnh ba thiếu niên thoải mái khoác vai nhau đi ra khỏi lớp khiến Harry Potter không khỏi nhớ lại vài tin đồn được lan truyền hồi năm hai – thứ sau này trở thành luật bất thành văn nơi Hogwarts.

Tam Vương Slytherin là những thằng điên, trước mặt một người đừng dại dột đá động đến hai tên còn lại nếu không muốn ghé thăm St. Mungo.

“Nè Ron, mình có nghe qua mối quan hệ giữa bọn nó rất kỳ lạ, nhưng mà tận mắt chứng kiến đúng là vẫn không tránh khỏi bất ngờ.”

Harry Potter nhìn chằm chằm ba con rắn kiêu ngạo và nguy hiểm của Slytherin. Cái huých vai bên cạnh đã di dời sự chú ý của đôi mắt xanh lục.

“Lúc đầu mình cũng bất ngờ giống bồ đấy. Ai mà ngờ được mấy năm trước tụi nó còn ra dáng công tử, giữ hình tượng quý tộc kinh khủng mà vừa lên năm tư liền lao vào choảng nhau chẳng màng mọi thứ.”

“Tụi nó đập nhau lần đầu là khi nào thế? Sao bồ không kể mình nghe chuyện này?”

“Thì đợt đó bồ có quan tâm gì ngoài Quidditch đâu, như người trên mây ấy. Mà chuyện cũng lâu rồi, hôm đó tụi nó đập nhau ngay giữa hành lang, mà lúc đầu mấy đứa kia tưởng tụi nó chỉ đang cãi vã bình thường, lôi về phòng sinh hoạt hoặc gọi giáo sư là xong xuôi. Ai mà ngờ thằng đầu húi cua, tên Blaise Zaibini, mặt thì bê bết máu gào lên câu gì đó tiếng Ý. Mà vài đứa nghe xong thì sững người lại luôn.”

“Thằng đó hét ‘Ti ucciderò, Draco! Lo giuro sull'onore di mia madre, ti ucciderò!’ nghĩa là ‘Tao sẽ giết mày, Draco! Tao thề trên danh dự của mẹ tao, tao sẽ giết mày!’ nghe chẳng giống mấy đứa trọng hình tượng như tụi nó nhỉ?”

Giọng nói quen thuộc xen vào cuộc trò chuyện, Harry Potter ngó qua thấy mái tóc nâu xoăn tít của Hermione. Cô nàng đã dọn dẹp sách vở xong xuôi, khoanh tay nhếch mày hàm ý hỏi sao bọn họ lại tò mò chuyện này. Hermione còn chẳng thèm đáp lại sự ngạc nhiên của Harry khi nhận ra bạn mình biết tiếng Ý.

“Đúng là lũ điên.” Ron lười biếng đáp lại, cùng hai người bạn đi ra khỏi lớp, không quên thuật lại sự việc hai đứa chứng kiến trước khi tới lớp học. Cô nàng Granger trầm ngâm suy nghĩ gì đó sau những lời của Ron.

Mà bên này, vừa ra được lớp học chán ngắt ba chàng rắn liền kéo nhau đến phòng học bỏ trống trên lầu năm. Mái đầu bạch kim thản nhiên lấy trong túi ra bao thuốc nhăn nhúm, quăng cho hai người kia mỗi người một điếu. Theodore, như một thói quen, lấy bật lửa được chạm khắc hình rắn tinh xảo, đưa đến gần điếu thuốc ngậm trên môi khô khốc của hai tên kia. Blaise dùng đũa phép mở tung cửa sổ, tận hưởng làn gió lạnh lẽo thổi qua gương mặt góc cạnh nhưng trầy xước nhiều nơi. Những áng mây lơ lửng bên ngoài khung cửa tốt hơn bầu trời u ám mấy ngày qua, ánh nắng gắt ban trưa chẳng thể khiến ba người họ nhăn mày, nó thậm chí còn chẳng rọi đến sắc cỏ xanh mướt bên ngoài.

Công tử nhà Nott chẳng chịu nổi cái nhớp nháp từ mảng áo chùng dính sát vào tay hắn, cộc cằn quăng mạnh chiếc áo đáng thương xuống đất như thể nó vừa phạm phải điều tối kỵ khi để phần vải nhuộm máu chạm vào thân thể hắn. Ánh mắt nâu cà phê như không thấy hàng tá vết bầm tím trải dài hết cánh tay lên bả vai mà xắn tay áo lên. Theodore như một thằng điên cứ liên tục dùng ngón tay dính vài vết mực đen miết mãi mấy vết xanh tím kinh người. Blaise dựa người cạnh cửa sổ cũng chẳng giấu diếm nét khó chịu nơi mắt, gã tháo lỏng chiếc cà vạt nhàu nhĩ dính vài giọt máu đỏ quạch rồi thở hồng hộc như một kẻ sắp chết đuối sau bao vùng vẫy cũng ngoi lên được mặt nước. Mặc kệ chiếc áo sơ mi mới toanh mà chùi liên tục khóe miệng, đến khi hai ống tay áo ướt đẫm một màu đỏ cùng thứ mùi chẳng lẫn đi đâu được, Draco đoán rằng giờ vòm miệng gã người Ý kia chỉ toàn máu và máu đến mức chẳng phân biệt được đâu là lưỡi đâu là răng. Chú rồng nhỏ tùy ý ngồi lên một cái bàn trông như sẽ sập bất cứ lúc nào, vùng vằng tháo đôi giày da đắt tiền được đặt làm riêng rồi kệ chúng lăn lóc trên sàn nhà đầy bụi mà co gối tháo nốt đôi vớ đen. Đến khi nhìn thấy bàn chân cậu mới nhận ra móng chân hồng đã bị đạp nát bét từ bao giờ, chả trách lúc đi lại cứ thấy ê ẩm và nhớp nháp.

Mà sự chú ý của Draco nhanh chóng chuyển từ cái chân tội nghiệp của mình sang hương rượu cay xè toả ra từ Blaise. Cậu khịt mũi trước hương rượu của gã, tên này vẫn luôn uống rượu được giấu trong lọ nước bí ngô, mùi rượu gắt gỏng lượn qua lượn lại trong không khí, nô đùa với khói thuốc trắng xám. Ba người họ im lặng rít từng hồi thuốc rồi phả ra không khí. Chẳng ai có tâm trạng nói chuyện. Không hỏi han. Không lời xin lỗi hay cảm ơn được thốt ra. Cả ba chỉ ngửa cổ lên trần nhà nứt nẻ mà nhả ra từng đụn khói trắng xám, hòa chung nhịp thở rách nát đượm mùi máu.

Sau quãng thời gian im ắng chỉ có tiếng gió rít qua, cả ba cũng chịu lết lên Bệnh Thất sau khi hút xong đôi ba điếu thuốc. Họ nằm sõng soài trên giường sau khi nghe bà Pomfrey cằn nhằn. Ánh nắng ban trưa dịu xuống, đến khi bốn bề đã nhuộm màu bóng đêm, Draco như chú rồng con mà vác cơ thể bị thương chập chững đi lại giường của Blaise, tên đã nhích người nằm ngoài rìa đợi cậu từ bao giờ, cuộn người nằm ngay giữa. Vài giây sau, mùi thuốc lá đắng chát bao quanh cơ thể cậu, Draco liền biết Theodore đang nằm sau lưng mình, một tay xoa lưng cậu như dỗ con nít đi ngủ.

Đột nhiên Draco cười – cái kiểu cười nửa miệng, cay nghiệt đến mức khiến người nhìn muốn lao đến xé toạc gương mặt ấy ra để tìm xem cậu còn trái tim hay không – và nhớ lại cách mọi chuyện dần mục nát. Cách ba thằng công tử nhà quyền thế lao vào xâu xé, rằng buộc nhau bằng những vết bầm mãi chẳng tan.

Chẳng phải việc gì đao to búa lớn.

Con chim hoàng yến nhà Malfoy chỉ cảm thấy nghẹt thở mỗi khi đối mặt với ánh mắt sắc lạnh từ người cha của mình, mỗi tiếng bịch khi cây gậy kim loại của ông va chạm trên sàn nhà và đập thẳng vào xương sườn của cậu, tất thảy điều khiến cái tôi ngạo nghễ của cậu chực chờ sụp đổ. Draco đã nghĩ sớm hay muộn thì cái danh Malfoy cũng sẽ bóp nghẹt cậu đến chết, nhưng có lẽ cậu sẽ được gặp tử thần với xương sườn gãy vụn hơn là phải vác cái xác của một Malfoy ‘vô dụng’ đến diện kiến ngài. Cậu chủ nhỏ Malfoy đưa mắt ngó nghiêng căn phòng với tường đá lởm chởm – như thể một góc của chúng cũng đủ khiến da cậu rách nát nếu vô tình quẹt phải – và gương mặt lừ lừ cái màu đỏ giận dữ của cha. Hôm đấy cậu vô thức quên lễ nghi quý tộc mà tựa tay lên bàn ăn chống cằm, hoặc hành động đấy chỉ là giọt nước tràn ly sau bao cơn giận ông đã kiềm chế từ Bộ. Gượng mình đứng dậy sau vài phút hoặc cả tiếng đồng hồ bị phạt, cậu liếm nhẹ khóe môi bị cắn đến bật máu. Đợi cha dùng tông điệu mọi khi ra lệnh cho gia tinh giáo huấn mình xong, Draco mới được bàn tay xanh xao của mẹ bao lấy, vội vàng theo chân mẹ về Hogwarts. Hơi ấm bao quanh bàn tay biến mất trong chớp nhoáng khi cậu đứng trước lò sưởi của thầy Snape, mẹ cậu đã vội vàng quay về để xoa dịu cơn giận của chồng mình, bỏ mặc đứa con ho đến chảy nước mắt vì bị sặc.

Draco ở một mình trong phòng của cha đỡ đầu được vài phút, đợi khi cổ họng mình không còn cơn đau rát như bị đàn kiến chạy qua liền lết xác về phòng sinh hoạt. Nào ngờ trên đường lại thấy thằng bạn thuở bé Blaise Zabini đứng đối diện cô nàng nào đó nhà Ravenclaw, một gương mặt chẳng mấy thu hút – theo mắt thẩm mỹ của Draco – và lớn giọng nói lời tạm biệt với Blaise khi liên tục chê người anh chàng lúc nào cũng tỏa ra hương rượu. Gã bị đá ngay giữa hành lang, hên là chỉ có mỗi mình Draco nghe thấy thôi đấy. Đôi môi nhếch lên một ít nhưng chẳng có ý cười của công tử Zabini, thấy thế ánh mắt cậu trầm xuống, bên nhau đủ lâu nên cậu có thể thề rằng gương mặt nhìn điềm đạm và nụ cười kia chỉ là vỏ bọc che đậy một Blaise đang dần chìm vào bạo lực – người sẽ đấm vào tường liên tục đến khi xương sụn tay nát bét – gã căm thù việc bị tình yêu bỏ rơi. Mà tệ hơn là cô ả lại tự tin tuyên bố rằng đã có người mới tốt hơn cậu ta.

Có vẻ nhìn bóng lưng tuyệt tình của người nọ đã phần nào gợi nhắc đến người mẹ qua sáu đời chồng của gã. Tiếng nghiến răng ken két vang lên, nhưng Zabini đã không mất khống chế mà trút giận vào mấy viên gạch vô tội bên cạnh. Người yêu thương mình cũng có thể hại chết mình. Một bài học Blaise đã tự rút ra khi đến dự hết đám tang này đến đám tang khác của những người chồng cũ của mẹ gã.

Blaise Zabini như ngẫm nghĩ gì đó mà không nhận ra Draco đã tiến lại gần gã, choàng một tay lên vai người kia mà thều thào. Không sao, không sao, mày còn tụi tao ở bên kia mà. Bên tai cậu là tiếng thở hổn hển như đang cố kiềm chế cơn quặn thắt nơi trái tim. Blaise bặm chặt môi đến mức rỉ máu, khô khốc đáp lại Draco.

“Mày…Theo…và tao. Không ai trong chúng ta sẽ hại nhau đâu. Đúng chứ…?”

Draco khẽ gật đầu. Rồi nhíu mày trước cái nhói đau nơi cổ tay, tưởng như sẽ bị người kia bóp nát. Cậu chủ Malfoy biết tại sao Blaise lại mất niềm tin đến thế, nếu cậu là gã thì cũng sẽ nghi ngờ mọi thứ, đặc biệt sau khi bị em gái khóa dưới đá giữa hành lang. Khi bản thân lần đầu ghé qua nhà của Blaise, đã ngơ ngác vì sự u uất nơi đấy mang lại. Mọi thứ đều bị bao phủ bởi sắc đen ma mị nhưng sầu bi. Nhớ lại cách sống lưng đổ đầy mồ hôi lạnh khi gặp trực tiếp phu nhân Zabini. Dù biết rằng không nên đánh giá mẹ của bạn mình, song, Draco đã cảm thấy sợ hãi tột độ khi con ngươi chẳng có ý cười của bà hướng đến cơ thể còn nhỏ của cậu. Dù chỉ loanh quanh khu vườn có xích đu dưới tán cây, rồng nhỏ vẫn cảm thấy hãi hùng và liên tục xoa sau gáy. Cảm giác chỉ cần buông tay khỏi nơi đó liền bị một thứ sắc bén đâm mạnh.

Cái nhìn hằn học của gã kéo cậu quay lại thực tại. Thoát khỏi cơn ớn lạnh của mùa hè năm nào, dù vậy cậu vẫn không tránh khỏi căm giận khi nhìn xuống cổ tay ửng đỏ của mình. Nhịn nhục cơn giận dữ của cha đã quá giới hạn của cậu, mà tâm trí luôn lạc trong mê cung muốn tìm được con đường thoát khỏi hai chữ kỳ vọng. Giờ đây thêm gương mặt xiêu vẹo méo mó chẳng dám tin cậu. Tất thảy đều như đẩy một Draco đang trên bờ vực sụp đổ đến phát điên.

Bộ cậu vô dụng đến mức Blaise chẳng thể tin tưởng được à?

Như một nhát búa đập thẳng xuống bộ não rệu rã của Draco, chẳng nói lời nào liền giương tay siết chặt cần cổ người trước mặt. Miệng gầm gừ muốn hỏi tại sao lại không tin cậu, trông cậu tệ đến mức nào nhưng chỉ có mấy từ vô nghĩa phát ra. Zabini là ai cơ chứ? Đã bị em bồ chia tay khiến tâm trạng rơi thẳng xuống địa ngục, lại bị người bạn thân đột ngột tấn công khiến gã chẳng muốn kiềm chế cơn giận đang âm ỉ. Vung tay đấm mạnh góc mặt của người thiếu niên tóc vàng. Đối phương chẳng thèm né, cũng chẳng bật lùi khi trúng đòn. Cần cổ quặn đau, hai tay gã hết bấu lại cào đôi tay của Draco, và khi đôi tay gầy nhẳng đó thả lỏng liền dùng sức tung một cú đấm thẳng mặt người kia. Đồng thời, mũi gã ăn một cú chẳng kịp né và ứa ra vài giọt máu đỏ tươi. Gã giận dữ rống lên.

“Ti ucciderò, Draco! Lo giuro sull'onore di mia madre, ti ucciderò!”
Tao sẽ giết mày, Draco! Tao thề trên danh dự của mẹ tao, tao sẽ giết mày!

Có vẻ tiếng động quá lớn đã thu hút một số học sinh từ nhà Hufflepuff và Gryffindor đứng quanh hóng chuyện. Gã không nhìn xem có những ai khi con ngươi màu bạc mờ mịt trước mắt đang tập trung vào mỗi mình gã. Cậu gào lên một tiếng thằng khốn rồi tung cước đá thẳng vào cánh tay của gã. Theodore Nott không biết lao ra từ đâu, dùng cả cơ thể để tách hai tên khùng điên chẳng màng danh dự lao vào đánh nhau. Giọng hắn nồng đậm mùi giận dữ không kìm chế nổi.

“Due idioti! Voi ragazzi non sapete come usare il cervello! Calmatevi adesso!”
Hai thằng ngu! Lũ đéo biết xài não! Mau bình tĩnh lại ngay cho tao!

Giọng của hắn xuyên qua tiếng ồn ào trộn lẫn huýt sáo vui vẻ khi thấy người Slytherin đánh nhau giữa thanh niên bạch nhật, nhưng không thể khiến hành động của hai người này dừng lại. Chắc vì quá gấp gáp nên Theo vô thức phun ra mấy từ chửi thế tiếng Ý, thứ ngôn ngữ chỉ chỉ xuất hiện khi cậu Nott đây muốn lao vào đập chết người trước mắt. Ánh mắt Theo chỉ có lo lắng, như cơn sóng ngoài đại dương chẳng biết làm gì khi đột nhiên có bão.

Một người từ nhỏ đến lớn chẳng có hơi ấm từ vòng tay mẹ, còn bị chính người cha của mình săm soi đủ điều. Chẳng trách được khi Theodore Nott lúc nào cũng nhạy cảm với ánh mắt từ mọi người xung quanh, từ bạn đồng niên hay các giáo sư, miễn không phải Draco và Blaise thì đều đưa hắn về căn nhà lạnh thấu xương kia. Và giờ đây hắn đứng giữa vòng tròn cùng hai thằng bạn ấu thơ, bị đôi mươi cặp mắt hả hê chăm chú quan sát. Vài vệt máu đỏ quạch nhiễu xuống sàn, trào ra từ chiếc mũi cao của Blaise, khóe môi nhạt màu của Draco. Thiếu gia Nott muốn hút một điếu để bình tĩnh lại, song, nhận ra bàn tay mình chẳng còn nghe lời, dây thần kinh như bị cắt đứt không thể cử động. Bấy giờ con ngươi nâu cà phê của hắn mới nhớ lại trong lúc hoảng loạn lao lên cản hai thằng điên trước mắt, tay hắn vô tình kẹp giữa đường quyền của cả hai…và nó gãy vụn.

Học sinh chỉ tản ra khi nhận thấy giáo sư môn độc dược đang gấp rút chạy về trung tâm đám đông. Ông nhíu mày và rít lên với hai thiếu niên vẫn còn hăng máu.

“Dừng. Lại. Ngay. Cho. Ta.”

Draco và vết bầm tím rợn người dưới mắt.
Theodore với ngón tay xương xẩu băng bó kín mít.
Blaise cùng cần cổ bị hằn vết bầm chẳng phai với vài đường cào bật máu.

Ba chàng quý tử bước ra từ Bệnh Thất, đội ơn giáo sư Snape đã thuyết phục cho họ được về ký túc dưỡng thương, rồi đi đến văn phòng của Xà Vương. Ông đảo mắt tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn không giấu được nỗi cồn cào nơi đáy mắt khi nhìn tình trạng của ba con rắn nhỏ. Ai cũng nhếch nhác.

“Các trò nghĩ mình đang làm gì thế? Phô diễn sức mạnh hay thể hiện máu liều?! Đừng quên các trò là Slytherin chứ chẳng phải lũ sư tử Gryffindor.”

Vị giáo sư hít một hơi sâu khi thấy ba đứa học trò giây trước còn định giết nhau, giây sau cúi đầu ngoan ngoãn nghe ông khiển trách.

“Nhà Slytherin bị trừ 100 điểm vì hành động nông nổi của các trò.”

Trên lối về, không ít học sinh cả bốn nhà săm soi tụi gã, như thể bọn họ là lũ quỷ dữ đang bị đưa đến đoạn đài hành hình. Ngứa ngáy đến phát điên. Blaise có thể chịu đựng những ánh mắt đó, nhưng gã chẳng muốn hai thằng bạn của mình phải chịu cảnh tương tự. Lòng ngực gã đập dữ dội, hơn cả khi chứng kiến một người chồng của mẹ đột ngột qua đời, như cơn động đất chuẩn bị rền vang đập phá mọi thứ khiến nó khó chịu. Công tử Zabini lúc nào cũng điềm nhiên chẳng thèm che giấu vẻ cau có, tay nắm chặt cổ tay gầy guộc của rồng nhỏ và bàn tay chẳng còn sức của Theo, sải bước nhanh hơn. Trước khi mất hút vào bậc thang dẫn xuống phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Blaise Zabini quay phắt người lại, mặc kệ vẻ ngoài quý ông nho nhã bản thân kỳ công xây nên, trừng mắt nhìn một loạt những tên nhiều chuyện và quát lớn bằng chất giọng đậm tiếng Ý.

“Vaffanculo! Bastardi! Se non vuoi essere picchiato a morte da me!”
Cút! Lũ khốn kiếp chúng mày! Nếu không muốn bị tao đánh nhừ tử!

Chẳng biết tụi nó có hiểu hay không nhưng vẫn rón rén lùi vài bước sau tiếng rít âm ỉ lửa giận của gã.

Đến khi cánh cửa gỗ quen thuộc đóng lại sau lưng, Blaise mới thở phào một hơi mà lấy từ túi áo ra một bình rượu nhỏ, nốc như kẻ sắp chết khát. Thiếu niên tóc vàng kim như con rối bị mất dây, ngã sụp xuống sàn nhà và được Theo dùng một tay lành lặn quơ đũa phép đưa về giường. Tiếng cảm ơn khe khẽ cất lên, rồi đôi mắt ánh bạc nhắm nghiền. Lồng ngực như có như không phập phồng sau lớp mền xanh. Theodore đã quá mệt mỏi sau khi hứng chịu ánh nhìn từ khắp nơi, không còn hứng rít hơi thuốc như thường ngày mà ườn dài trên giường. Trơ mắt nhìn trần nhà chẳng mấy xa lạ. Một bên, công tử Zabini vứt chai rượu rỗng vào một góc chết bằm nào đó cũng cởi phăng áo chùng dính máu, như hai thằng bạn mà lao lên giường chợp mắt.

Khi mở mắt ra liền thấy những giọt nắng xuyên qua khung cửa đọng lại trong căn phòng, Draco lại không cảm thấy hồ hởi như mấy năm trước, chỉ từ từ ngồi dậy và nghĩ xem giữa bọn họ đã xảy ra những gì – tất nhiên là đập nhau đến chấn thương – và hỏi tình bạn giữa cậu và Blaise có chấm dứt ngay ngày hôm nay không?

Khi cả ba thiếu gia đều đã tỉnh táo, họ quyết định bỏ bữa sáng để ngồi lại nói chuyện với nhau, một cuộc nói chuyện nghiêm túc khi không ai trong ba người muốn mối liên kết từ nhỏ bị đứt phăng. Họ quăng mấy câu kháy đểu thường ngày ra thùng rác, dẹp mấy nụ cười hời hợt hoặc câu từ sáo rỗng.

Draco Malfoy là người đầu tiên lên tiếng, giọng cậu lúc này chẳng có sự huênh hoang hay kiêu ngạo, chỉ có sự chân thật. Một bộ mặt chỉ bày ra trước Blaise và Theodore. Đôi mắt ánh bạc không nhìn thẳng hai người trong phòng, chỉ cúi xuống nhìn cái bóng của họ. Hai bàn tay cậu xoa vào nhau trong lúc kể, miệng cậu tuôn ra mọi thứ – hành động chẳng Slytherin tí nào nhưng chẳng còn quan trọng khi hôm qua cậu đã vứt cái danh dự một Slytherin để lao vào đánh nhau với Blaise – cuối cùng khi kể đến cơn giận tự bùng phát hôm qua, thứ khơi mào trận chiến, cậu mới ngước mắt nhìn Blaise đang nắm chặt chai rượu quen thuộc.

Rồi Blaise Zabini cất tiếng, đôi lúc gã ngập ngừng để tìm cách diễn đạt phù hợp, cũng như ngăn cho vành tai ửng đỏ khi kể về việc mình bị bồ đá chỉ vì nghiện rượu. Khi ấy chỉ có tiếng cười khô khốc của Theo, rồi mọi thứ im bặt đợi gã nói tiếp. Giữa những lời nói, gã sẽ chêm xen vài từ xin lỗi khi không dám tin một ai, lúc ấy Draco không nhịn được mà vươn tay đấm nhẹ vào vai người kia.

Sau khi nghe hai tên điên hôm qua kể lể mọi chuyện, nỗi sợ từ quá khứ, vấn đề đang gặp hay dòng suy nghĩ vu vơ. Theo đã khuyên nhủ hai thằng bạn thử giống hắn xem. Lớn lên trong căn nhà nơi tiếng thở cũng bị xét nét, Theo buộc phải tìm đến thuốc lá muggle để có thể hô hấp – nghe thật nực cười nhưng lại rất hữu ích đối với hắn – và duy trì dáng vẻ trầm mặc của mình. Hắn hào phóng quăng cho mỗi người một điếu thuốc, và giơ chiếc bật lửa lên. Ánh mắt trầm sáng giờ cuối cùng cũng le lói ít niềm vui khi hai người đều gật đầu và rít vài hơi thuốc.

Từ đó cả ba chàng Vương Tử trở thành những bát hương di động. Theo thì không có gì để nói, chỉ trừ ngồi ăn ở Đại Sảnh Đường và đôi khi đánh nhau với hai thằng bạn, hắn đều ngậm điếu thuốc trên môi. Draco thì không nghiện như thế, cậu chỉ mò đến hương đắng chát của thuốc lá sau mỗi lần đánh nhau, trừ những lúc ấy đều ngạo nghễ nói chuyện với mọi người hoặc cười đùa với hai người bọn họ. Blaise Zabini chứng tỏ gã là người có sức kiềm chế tốt nhất trong ba người, chỉ đôi khi lạc trong mớ rối rắm nào đó mới ngậm lấy điếu thuốc trên môi. Bằng không gã sẽ giải quyết mọi vấn đề từ ly rượu Vodka chẳng biết thó từ đâu.

Sau cái ngày ấy, mối quan hệ giữa Tam Vương Slytherin trở nên méo mó hơn bao giờ hết. Từ các thiếu gia danh giá, họ tự ví von nhau thành ba kẻ cùng trôi trong bùn. Bọn họ gắn kết nhau qua những vết bầm khắp cơ thể, những giọt máu tươi rỉ xuống nền đất. Như một bản giao hưởng làm từ máu, từ nỗi giận không tên chỉ dành riêng cho bọn họ.

Chỉ khi đánh nhau, cái họ Malfoy mới thôi bấu víu Draco, tặng cậu vài giây phút chứng tỏ bản thân. Lúc ấy Blaise mới có thể đặt trọn niềm tin vào đứa bạn, gã tin rằng họ sẽ đánh nhau như muggle, không đũa phép, không nguyền nhau. Còn Theo, lúc đầu vì không muốn hai đứa bạn phát điên mới lao vào, giờ lại cảm thấy từng cái đấm, cái đau giúp hắn quên đi sự tồn tại của lũ người xung quanh. Đôi mắt nâu chỉ chú tâm vào hai người trước mắt, buồng phổi cảm thấy thông thoáng hơn nhiều.

Chỉ khi lao vào đánh, vào chửi nhau, họ mới quên đi thế giới và chú tâm hai người còn lại. Ba người, ba vết thương khác nhau, song, lại tìm được nhau trong sự lặng thinh kỳ quặc.

***

“Bồ nhìn gì thế?”

Cô nàng Biết Tuốt hỏi nhỏ, kéo nhẹ tay áo Harry khi cậu ta cứ ngó về phía sân sau tòa tháp phía Nam. Nơi chẳng đứa học sinh nào qua lại, nơi Harry có thể chắc chắn ba tên điên kia đang tụ tập.

Quả nhiên, nơi đó có Blaise vứt cái áo chùng vướng víu xuống thảm cỏ, áo sơ mi xoắn cao để lộ vài sắc tím xám còn mới. Mùi rượu vẫn thoang thoảng bám lấy gã, trên môi là điếu thuốc mới mua của Theo. Thiếu gia Nott mới đổi qua dùng hành nhập khẩu từ Đức nên gã hút thử xem sao. Cậu trai tóc nâu xoăn nhẹ đang dựa lưng vào tường, sờ nhẹ vết rách mới cóng trên đầu ngón tay. Draco thì thả hồn nghĩ về gì đó, đầu tựa nhẹ lên vai hắn, bên gò má phải là vết bầm tím cùng khóe môi rỉ chút máu.

Nhìn ba bóng người trầm lặng trước mắt. Harry nhăn mày thì thầm với cô bạn thân.

“Tớ không hiểu nổi bọn họ…”
“Hiểu gì cơ?”
“Bọn nó…đánh nhau đến hộc máu, rủa nhau, nhưng cuối cùng vẫn ngồi cạnh nhau như chẳng có gì xảy ra. Vẫn kéo nhau lên Bệnh Thất. Cứ như thể…”

Harry Potter bặm môi, cố tìm từ để diễn tả mối liên kết kỳ dị của tụi rắn, nhưng Hermione liếc mắt đã hiểu.

“Như thể bọn nó chỉ biết thể hiện tình cảm thông qua vết bầm tím, máu tươi và từng tiếng chửi rủa.”