
Chu Tử Du vừa tròn mười tám thì bị nhà họ Chu bắt em phải đi lấy chồng.
Theo như ba Chu, chồng tương lai của Tử Du là một doanh nhân thành đạt, tiền tài trong tay đếm không xuể, gả Tử Du vào nhà bọn họ sau này cũng sẽ chẳng còn sợ chuyện không có tiền để tiêu xài vào tuổi xế chiều nữa.
Theo như mẹ Chu, chồng tương lai của Tử Du là một người rất đẹp, mũi cao da trắng, giọng nói dễ nghe, lại còn biết cách lấy lòng người khác, người gặp người thương.
Cho đến khi Chu Tử Du bị ba Chu kéo từ trên giường dậy để qua nhà chồng tương lai bàn chuyện cưới hỏi, Chu Tử Du lại bị một phen hú hồn hú vía, vì 'chồng' tương lai của Tử Du là một người phụ nữ tuổi đã ngoài ba mươi.
Người này nhìn thế nào cũng không giống đã ngoài ba mươi, nói cô ta vừa tròn hai mươi tuổi khéo Tử Du còn gật đầu tin răm rắp.
Thấu Kỳ Sa Hạ, tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Thấu, một doanh nhân kỳ cựu trên thương trường. Đừng nói chỉ có khối tài sản khiến người khác đỏ mắt ghen tỵ, cái đống giấy tờ nhà mà cô ta đang đứng tên cũng đủ để đem ra đè chết Chu Tử Du.
Chu Tử Du không ưng bụng Sa Hạ, vì em đã sớm có người trong lòng, còn từng nung nấu ý định sẽ đem tình nhân ra mắt gia đình. Nhưng em lại không dám cãi lại ông Chu và bà Chu, rồi cuối cùng là bây giờ đang chuẩn bị đồ cưới xum xoe để gả vào hào môn thế gia, gả em cho một bà cô hơn em đến gần hai mươi tuổi.
"Em thích gì cứ chọn." Sa Hạ hơi nhích người lại gần Tử Du, vòng tay ôm lấy cánh tay em, giọng có chút nũng nịu lên tiếng.
Da gà da vịt của Tử Du thi nhau nổi lên, em đánh một cái rùng mình, nhưng không dám né tránh hành động thân mật của Sa Hạ.
Em khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cặp mắt sáng như cú vọ của ông Chu đang nhìn về phía em và Sa Hạ, sáng chói đến mức khiến Chu Tử Du như gặp phải quỷ, hoảng sợ quay đầu tiếp tục lật xem cuốn catalog váy cưới.
Đó giờ em gần như không thích mặc đầm hay váy, nhìn đến cuốn catalog chỉ toàn là váy cưới làm em có chút chán nản không muốn chọn.
"Em không thích mặc váy cưới à ? Thế em mặc đồ chú rể nhé ? Chị mặc đồ cô dâu cho ~" Sa Hạ nhoẻn miệng cười, càng dính sát hơn vào người Tử Du, dường như không có ý định sẽ buông tay.
Tử Du chỉ biết than ngắn thở dài trong lòng.
Ngày cưới cận kề, Tử Du được một phen loá mắt vì độ chịu chi của nhà họ Thấu.
Nhà hàng sang trọng, đồ cưới đắt tiền, đến khách sạn dành cho khách nghỉ lại cũng là khách sạn năm sao. Đãi ngộ vô cùng tốt, tốt đến mức khiến Chu Tử Du hoài nghi đây liệu có thực sự chỉ là một cái đám cưới để công khai mối quan hệ của em với Sa Hạ hay không, hay đây là một bữa tiệc ăn mừng của người trong giới thượng lưu mà em hay xem trên mạng xã hội.
"Sao thế ? Em khó chịu ở đâu sao ?" Sa Hạ ân cần quay sang hỏi han Tử Du sau khi đã nói chuyện xong với hậu cần của nhà hàng.
Tử Du mấp mé môi, em cảm thấy có chút không thoải mái vì không quen ở chỗ quá rộng rãi như thế này. Nhưng vì chuyện đã đến nước này, quay đầu cũng đã muộn, em chỉ đành để bản thân bị một thế lực to lớn quái dị nào đó đẩy đi về phía trước, hoa mắt chóng mặt không chịu nổi.
"Em không sao, chỉ là cảm thấy có chút ngợp thở." Tử Du nhếch môi, giọng có chút không thoải mái trả lời Sa Hạ.
Sa Hạ cười nhẹ, nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của Tử Du, khẽ súyt xoa : "Tay em lạnh cóng luôn rồi này. May mà chị cũng đã bàn giao xong công việc cho bọn họ, mình về thôi em."
Tử Du gật đầu, mặc kệ Sa Hạ nắm lấy tay em kéo đi.
---
Ngày cưới đã đến, khách mời đến rất đông, cả hai bên gia đình cũng đều có mặt đông đủ.
Sa Hạ trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, đuôi váy trải dài, kéo lê một đoạn trên đất, lúc đi phải có người đứng phía sau giữ lấy đuôi váy, nếu không sẽ bị bẩn mất. do là hàng thiết kế riêng nên chiếc váy cưới này rất biết cách nịnh mắt người xem, cũng khiến các khách mời nữ bên dưới phải trầm trồ khen ngợi.
Sa Hạ nắm lấy tay của ông Thấu, được ông Thấu từng bước dẫn lên lễ đường.
Tử Du một thân âu phục đứng trên bậc thềm cao gần một thước, khuôn mặt có chút lạnh lùng vô cảm nhưng đáy mắt lại hiện lên một chút tán thưởng, nhìn Sa Hạ trong bộ váy cưới đắt tiền phải súyt xoa trong lòng một lúc lâu.
Sa Hạ thật sự rất đẹp, đẹp đến vô thực.
Ông Thấu đặt bàn tay Sa Hạ vào tay Tử Du, đôi mắt già nua của ông ẩn hiện một chút ý cười nhìn em, ông gật đầu với Tử Du một cái rồi mới bước xuống.
"Xin mời hai nhân vật chính lập lời tuyên thệ."
Hai người đứng đối diện nhau, Tử Du đan mười đầu ngón tay của em vào mười đầu ngón tay của Sa Hạ.
"Em là Chu Tử Du, nhận chị là Thấu Kỳ Sa Hạ làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy đến khi chúng ta đầu bạc răng long, yêu thương chị đến trọn đời trọn kiếp." Tử Du bình tĩnh cất giọng, hai bàn tay đang nắm lấy tay Sa Hạ cũng siết chặt cái nắm tay thêm một chút.
Khoé môi Sa Hạ nhẹ nâng lên, đối với lời tuyên thệ của Tử Du không khỏi cảm thấy rung động. "Chị là Thấu Kỳ Sa Hạ, nhận em là Chu Tử Du làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy cho đến khi chúng ta đầu bạc răng long, một lòng một dạ yêu em mãi mãi chẳng chia lìa."
Khách mời nghe xong lời tuyên thệ của hai người cũng không khỏi cảm thấy ghen tỵ.
"Mời hai bên trao nhẫn."
Có người bước lên bục, trên tay là một cái khay gỗ được lót khăn nhung, trên khăn nhung là một cặp nhẫn cưới làm bằng vàng được đánh sáng bóng đến chói cả mắt.
Chu Tử Du nhẹ nheo mắt, cảm thấy cặp nhẫn cưới này hình như có chút chói sáng quá mức rồi.
Hai đôi bàn tay đang nắm lấy nhau vội dời ra. Tử Du lấy một chiếc nhẫn có kích thước nhỏ, nắm lấy tay trái của Sa Hạ vào đeo nó vào ngón áp út. Sa Hạ cầm lấy chiếc nhẫn còn lại, và đeo nó vào ngón áp út trên bàn tay trái của Tử Du.
"Mời hai bên uống rượu giao bôi."
Người bê khay nhẫn vội đi xuống, thay vào đó là một người bê khay gỗ có đựng hai ly rượu chuyên dùng trong đám cưới. Ly rượu chỉ nhỏ bằng hai ngón tay, cao khoảng vài centimet, bên trong chứa một loại chất lỏng màu trắng đục nồng nặc mùi cồn mà Tử Du cho rằng nó chính là rượu giao bôi.
Tử Du không uống được rượu, nếu như uống cạn ly rượu này chắc chắn sẽ say khướt, lúc đó mặt mũi của em và cả hai bên gia đình đều coi như mất hết trước mặt quan khách.
Sa Hạ thấy được sự lúng túng trong mắt Tử Du, nàng chỉ cười. Bản thân nàng cũng có tửu lượng rất tệ, bình thường đi ăn uống xã giao sẽ có người uống giúp nàng. Nhưng bây giờ lại chẳng có ai uống giúp, cũng không thể mặt dày kêu người đổi thành nước trà, đành phải nháy mắt ra hiệu với Tử Du, mong em hiểu được ý tứ trong hành động của nàng.
Tử Du chỉ có thể thở dài trong lòng, đối với ẩn ý của Sa Hạ chỉ đành nháy mắt một cái.
Sa Hạ cười nhẹ, rồi cùng Tử Du nâng lên ly rượu nhỏ. Hai người choàng tay với nhau, đem ly rượu giao bôi uống cạn.
Đôi gò má Tử Du ửng hồng, đầu óc dần trở nên choáng váng.
Sa Hạ dịu dàng nắm lấy tay áo Tử Du hơi kéo nhẹ, muốn câu đi sự chú ý của em.
Tử Du nâng mắt, rượu đã bắt đầu ngấm sâu vào cơ thể nên tầm nhìn có chút nhoè đi, nhìn không còn rõ người đang đứng trước mặt em.
Nhưng Tử Du cảm nhận được cái níu tay của Sa Hạ, em chỉ đành cố lắc đầu muốn xua đi cảm giác mơ hồ choáng váng trong đầu.
Uống xong rượu giao bôi, Sa Hạ đỡ lấy cánh tay Tử Du đi xuống dưới.
Bình thường phải dùng thức uống có cồn để tiếp khách, nhưng cả Sa Hạ và Tử Du đều không thể uống rượu ngay lúc này, chỉ đành lén lút gọi người tráo rượu thành trà lạnh, bắt đầu đi từng bàn chào hỏi mọi người.
Trà lạnh trôi xuống cổ họng, cảm giác say rượu cũng vơi đi không ít.
Đầu óc Tử Du dần trở nên tỉnh táo, cảm giác choáng váng cũng không còn.
Sa Hạ một tay khoác tay em, tay kia cầm một chung trà để mời rượu. Có vẻ như mọi người không để ý đến thứ dung dịch màu nâu sậm trong ly của Sa Hạ, chỉ thấy người này một câu chúc mừng, người kia hai câu hạnh phúc, vui vẻ đến mức ai nấy cũng đều uống cạn chén rượu trong tay.
Sau khi tiếp rất nhiều khách, Tử Du đỡ Sa Hạ đi ra ngoài ban công để hóng gió.
Bên ngoài ban công gần như tách biệt với khung cảnh náo loạn bên trong. Gió thổi đìu hiu, dù có chút lạnh nhưng lại không hề mang đến cảm giác khó chịu.
Tử Du đứng tựa lưng vào lan can, ánh mắt mơ hồ nhìn qua Sa Hạ, người đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ đơn chiếc ở góc ban công.
Khuôn mặt Sa Hạ có chút ửng đỏ.
"Du này, em không từ chối hôn sự của chúng ta sao ?" Giọng Sa Hạ vang lên thật nhỏ, mềm mỏng nghe như gió thoảng bên tai.
Tử Du lắc đầu, đối với câu hỏi của Sa Hạ có chút lúng túng. Bối rối hiện rõ trong đáy mắt em, không biết phải trả lời thế nào.
Em có tình nhân, phải, nhưng là đã từng. Em đã giải quyết xong mọi chuyện hết tất thảy, bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý gả vào nhà họ Thấu, đã sớm không còn đường lui.
"Đã đi đến nước này rồi, em còn từ chối làm gì nữa ?" Tử Du lắc đầu, nâng tay nới lỏng caravat cho dễ thở, "với lại em được gả cho chị cũng không phải là chịu thiệt thòi gì. Không lẽ chị hối hận rồi sao?"
Nói xong câu đó, tim Tử Du đập như một cái trống trong lồng ngực.
Em không mong Sa Hạ sẽ cảm thấy hối hận, nhưng cũng không muốn Sa Hạ cưỡng ép bản thân nàng.
"Làm gì có ?" Sa Hạ bật cười, "Sao chị lại hối hận vì đã cưới một người đẹp như em về làm vợ đây ?"
Không biết có phải do vẫn còn chút men rượu trong người hay không, mà sao Tử Du nghe xong câu nói đó của Sa Hạ, cả người em nhanh chóng nóng lên, nóng ran cứ như vừa được đem ra từ lò lửa.
Đôi gò má Tử Du ám nhẹ một làn mây ửng hồng, em bối rối xoay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt chất chứa tình cảm sâu nặng kia của Sa Hạ.
Cứ như thể Sa Hạ đã yêu em từ rất lâu, rất lâu về trước.
"Vào trong thôi, đứng ngoài này sẽ bị cảm mất." Sa Hạ sụt sịt mũi, nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Tử Du, dịu dàng ôm lấy cánh tay em kéo đi.
---